“Ái Ân.”
Lúc Trần Ái Ân đang chuẩn bị cơm chiều thì bên ngoài truyền đến một thanh âm hữu khí vô lực, nghe còn rất quen tai.
Cũng đã làm gần xong bữa tối, Trần Ái Ân chỉ hướng bếp thêm một cây củi nhỏ, xem xét thấy lửa đã đủ nấu chính nồi cơm độn khoai lang đỏ, lúc này mới cõng Dương Dương đi bên ngoài xem ai tới tìm mình: “Lệ Anh?”
Phải nói là, mới một ngày rưỡi không gặp mặt, Trần Ái Ân đều sắp nhận không ra vị nữ chủ Từ Lệ Anh nữa rồi.
Hai hôm trước da Từ Lệ Anh còn trắng như thể bánh màn thầu, vậy mà lúc này, mới không đến hai ngày sao lại đã trực tiếp biến thành mì soba rồi?
Trần gia chỉ có hai đứa con là Trần Bảo Quốc và Trần Ái Ân, Trần Ái Ân chẳng những con gái, lại còn là con út nên ba Trần mẹ Trần đều cưng chiều cô hơn một chút. Từ trước đến nay không yêu cầu Trần Ái Ân phải xuống đất phơi nắng, làm việc phụ gia đình hay kiếm công điểm.
Trước kia nếu có thể đi học, vậy thì cho Trần Ái Ân đi học. Sau này giáo viên trong trường đều bị chộp đi cải tạo, ba Trần mẹ Trần cũng là nghĩ cách để tìm cho Trần Ái Ân một ít công việc nhẹ nhàng.
Cứ như vậy cho tới khi Dương Dương được đưa đến, từ đó Trần Ái Ân dứt khoát chỉ cần ngồi ở nhà là có thể kiếm được công điểm.
Bởi vì rất ít ra nắng nên nếu Trần Ái Ân mà cùng với các cô gái cùng độ tuổi trong đội sản xuất tụ lại một chỗ thì chính là thành một đôi hắc bạch song sát luôn.
Mặc dù là như vậy nhưng lúc Từ Lệ Anh mới tới xã Hông Kỳ, so ra vẫn trắng hơn Trần Ái Ân nhiều.
Làm Từ Lệ Anh trong lòng đổ máu chính là, hôm nay hai người họ đứng cùng nhau, vậy mà thanh niên trí thức là mình ngược lại làm nên cho một cô gái nông thôn là Trần Ái Ân, da mặt cô vậy mà không trắng bằng Trần Ái Ân!
Thiệt tình, vừa thấy khuôn mặt càng thêm trắng nõn của Trần Ái Ân, Từ Lệ Anh cảm thấy hai mắt đều đau, trong lòng càng thêm khó chịu.
Càng một phát xuyên tim chính là, Trần Ái Ân tự dung chuyện bé xé ra to mà hỏi: “Lệ Anh à, vốn dĩ trong đội sản xuất chúng ta, cậu chính là người trắng nhất mà. Cậu gần đây làm sao vậy, đen thành thế này?”
Không có cách nào, là người xuyên qua, là người lấy trắng làm gốc, Trần Ái Ân thấy Từ Lệ Anh đen thành như vậy thì thật sự hết hồn.
Từ Lệ Anh ngoài cười nhưng trong không cười, cơ mặt giật giật: “là người lấy lao động là quang vinh, xuống đất nhiều, phơi nắng đen chút là bình thường. Ái Ân à, kỳ thật nếu có cơ hội, cậu cũng phơi nắng nhiều chút, phơi nắng rất tốt cho cơ thể đó. Đến lúc đó nhớ mang theo Dương Dương nha.”
Vừa nói xong, bụng Từ Lệ Anh đã “rột rột” hai tiếng vang lên.
Từ Lệ Anh mặt đỏ lên: “Ái Ân, tôi đói quá, có gì ăn không? Bên hơn chỗ thanh niên trí thức, chắc phải một hồi lâu mới chuẩn bị xong, tôi thật sự đói chịu không nổi……”
Thật ra, dù bên chỗ thanh niên trí thức kia cơm canh có làm xong, Từ Lệ Anh cũng ăn không được mấy ngụm.
Từ Lệ Anh xuống đất làm việc không xong, công điểm không nhiều lắm, cùng các thanh niên trí thức khác quan hệ cũng không tốt lắm. Lúc phân cơm, đến phiên Từ Lệ Anh đều chỉ còn lại có cơm thừa canh cặn.
Cố tình Từ Lệ Anh lại không muốn tỏ ra đanh đá mà trang chấp cũng mấy người kia, bị bắt nạt chỉ mắt đỏ rơm rớm mà trừng trừng nhìn mấy thanh niên tri thức kia, sau đó liền yên lặng ôm chén cơm được phân của mình ăn sạch sẽ.
Một ngày, hai ngày đều gian nan. Càng không nói đến hiện tại Từ Lệ Anh đã không thể ăn vạ Trần gia, dựa vào việc chăm sóc Dương Dương mà có được công việc nhẹ nhàng.
Ăn thiếu, làm còn nhiều. Hai hôm nay đối với Từ Lệ Anh mà nói, rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn, chỉ có chính cô tự biết.
Rơi vào đường cùng, có thể giúp đỡ hỗ trợ Từ Lệ Anh, cũng chỉ có người bạn Trần Ái Ân này thôi.
Xác định không phải ảo giác của chính mình, Từ Lệ Anh chẳng những đen mà còn gầy đi, Trần Ái Ân nghĩ chắc hẳn hai hôm nay Từ Lệ Anh trôi qua cũng không dễ dàng gì: “Lệ Anh, hai ta chỉ là bạn tốt, không phải chị em ruột. Thời buổi này nhà ai chẳng thiếu lương thực, chuyện cơm nước, một hai bữa tôi còn có thể giúp cậu. Thế nhưng nhiều hơn thì, cậu xem có hợp lý hay không?
Bi kịch trong tương lai của một nhà nữ phụ Trần gia đều là do ảnh hưởng của Lâm Kiến Quốc và Từ Lệ Anh mà ra.
Cả hai người này, Trần Ái Ân từ đáy lòng đều không thích, đều muốn cách họ xa một chút.
Nếu cứ để Từ Lệ Anh đến Trần gia cọ cơm, Trần Ái Ân còn lo lắng làm không tốt còn kéo ra chuyện một lon gạo ân, một gánh gạo thù thì sao.
Huống chi, làm mai cho người khác thì được ăn chân giò lợn, làm mai cho Từ Lệ Anh, khéo lại ném luôn tính mạng người một nhà ấy chứ. Trần Ái Ân thời thời khắc khắc đều ghi nhớ điều này.
Từ Lệ Anh cũng không phải người mặt dày mày dạn, mặt cô đỏ một chút: “Cậu yên tâm, Chỉ hôm nay thôi, không có lần sau đâu.” Cô sẽ không làm loại người bị ăn hϊếp mà chỉ biết cắn răng cam chịu mãi đâu.
Trải qua hai ngày vừa qua, Từ Lệ Anh ngờ ngợ cảm giác được, thái độ của Trần Ái Ân đối với cô đã thay đổi. Nếu không phải hôm nay cô chủ động tới cửa, nếu không phải cô tự mình kể ra những vất vả mà cô đã trải qua hai hôm nay, Trần Ái Ân căn bản sẽ không biết, cũng không muốn biết.
Nếu nàng tiếp tục đem hy vọng của mình ký thác lên người Trần Ái Ân, chỉ sợ không phải cô mệt chết thì cũng là bị đói chết, sao có chờ được đến lần sau Lâm Kiến Quốc tới thăm Dương Dương chứ.