“……” Từ Lệ Anh nghẹn lời, “Ái Ân, mấy ngày gần đây cậu làm sao vậy? Có phải thời tiết nóng quá, cậu bị thượng hoả?”
Nếu không phải, thì vì cái gì Trần Ái Ân mỗi lần nói chuyện đều khiến người ta nghẹn lời như vậy, chẳng còn nửa điểm giống với tính tình mềm mại, bộ dáng nghe lời trước kia.
Lúc Dương Dương vừa được đưa đến Trần gia, Trần Ái Ân bối rối giống như ruồi không đầu, chỉ thiếu nước ôm Dương Dương mà khóc cả ngày.
Nếu không phải là cô khuyên nhủ phân tích, thì người chăm sóc Dương Dương khéo đã thay đổi rồi.
Nghĩ đến chuyện một nửa công điểm chăm sóc Dương Dương đã bị Trần Ái Ân lấy lại, mình mỗi ngày còn muốn xuống đất kiếm công điểm, Từ Lệ Anh rất tức giận.
Cái bộ dạng này của Trần Ái Ân, rốt cuộc còn có muốn cùng cô tiếp tục làm bạn không?
Bị nói thành thượng hoả, Trần Ái Ân cạn lời. Biết nữ chủ là hướng về phía nam chủ mà tới, cô dứt khoát ngoan ngoãn xoay người về phòng trông trẻ, miễn cho quấy rầy hai người kia ở chung, đến lúc đó, nữ chủ lại muốn trách cô cùng cô ấy dành đàn ông thì oan uổng lắm.
Xin lỗi nha, nồi này, cô đây không định đội đâu.
Vừa vặn, Trần Ái Ân vừa vào phòng, Dương Dương chớp chớp đôi mắt, đã tỉnh.
Nhìn thấy Trần Ái Ân đi về phía mình, Dương Dương giơ tay mà bập bẹ nói nhỏ vài câu, níu Trần Ái Ân duỗi hai móng vuốt nhỏ, vươn muốn cô ôm một cái.
Luồn tay xuống bế Dương Dương từ giường lên, cô sờ sờ mông nhỏ Dương Dương kiểm tra, ừm, còn tốt, không ướt, chắc cô sẽ xi tiểu cho Dương Dương rồi kiểm trả phân của thằng bé nữa.
Đổi lại mấy tháng trước, Trần Ái Ân là tuyệt đối không thể tưởng tượng có một ngày mình sẽ làm việc và nghỉ ngơi cùng sinh hoạt giống như bà mẹ già thế này.
Mới đầu, khi phải đổi tã lau mông cho Dương Dương, Trần Ái Ân ghét đến không chịu được. Đặc biệt là những lúc Dương Dương làm mình làm mẩy, Trần Ái Ân thiếu chút nữa nổi bão. Thế mà hiện tại… Lại xử lý mấy thứ này cho nhãi con, Trần Ái Ân đã có thể tay làm mà mặt không đổi sắc.
“Vật nhỏ, dì đúng là coi con như tổ tông mà hầu hạ, chờ con lớn lên có tiền đồ, nhất định phải đối xử tốt với dì nhỏ của con nghe chưa. Người nhà họ Trần chúng không có cái loại nhóc con vô lương tâm đâu, con rõ chưa?” Điểm điểm Dương Dương cái mũi, Trần Ái Ân nhẹ giọng thì thầm.
“Di nha…” Nhìn thấy “ma ma” mình thích nhất cùng mình nói chuyện phiếm, Dương Dương hung phấn quơ chân múa tay.
“Tốt, là chính con đáp ứng đấy, chúng ta đây một lời đã định nha.”
“Di nha.”
“Ừ ừ, không uổng công dì bên dọn phân bên lau nướ© ŧıểυ đem con nuôi lớn. Nói rồi nha, phải hiếu thuận với dì đó.”
“Nha!”
Lâm Kiến Quốc cứ như vậy mà dựa vào trên khung cửa, nhìn Trần Ái Ân ngốc hề hề cùng Dương Dương ngươi tới ta đi đến khi thằng nhỏ kêu một tiếng hứa hẹn.
Trần gia ghét bỏ Lâm Kiến Quốc tới muộn, nhưng chỉ có anh tự mình hiểu rõ, để có được kỳ nghỉ ra khỏi quân khu này, anh phải cố gắng bao nhiêu mới lấy được.
Thật vất vả có mấy ngày phép, Lâm Kiến Quốc liền thời gian về Lâm gia cũng không có mà đến thẳng Trần gia. Anh muốn biết cuộc sống của Dương Dương ở Trần gia trôi qua thế nào.
Nếu người nhà họ Trần bởi vì cái chết của Trần Ái Trạch mà ôm oán niệm với Dương Dương, thì dù khó khăn thế nào anh cũng phải nghĩ cách khắc phục, để đem Dương Dương mang theo bên người, nuôi nó trưởng thành.
Đứa nhỏ Dương Dương này, không thể xảy ra chuyện gì được.
Nhưng một màn trước mắt này làm Lâm Kiến Quốc thực sự hoàn toàn yên lòng. Mọi người ở Trần gia là thiệt tình yêu thương Dương Dương, đặc biệt là Trần Ái Ân. Bởi vì quan hệ với Trần Ái mà cô đối xử với Dương Dương không khác gì con ruột của mình.
Xác định được điều này, Lâm Kiến Quốc cũng từ bỏ ý định đem Dương Dương mang đi, cảm thấy Dương Dương nếu ở bên người Trần Ái Ân thì sẽ càng có lợi cho sự trưởng thành của nó hơn.
“Chậc, anh đi đường kiểu gì mà không phát ra âm thanh thế, có biết là doạ nhau như vậy sẽ hù chết người không?” Hầu hạ xong vị tiểu tổ tong Dương Dương, Trần Ái Ân mới định đi pha sữa mạch nha, đút cho thằng bé. Ai biết, một cái xoay người quay đầu, ối, sau lưng mình lù lù một tòa núi đen ngồi xổm!
Người bự như vậy, áp lực lắm đó!
“Xin lỗi em.” Đây là thói quen của Lâm Kiến Quốc, nhất thời quên mất nơi này là Trần gia chứ không phải trong quân, “Dọa em rồi hả?”
Trần Ái Ân ôm Dương Dương: “Nhường đường một chút, con trai anh vừa mới tè xong, bụng nhỏ cũng bẹp rồi. Giờ mà không cho nó ăn, nó có thể khóc đến khi anh quỳ xuống đất xin tha với nó đó.”
Đúng vậy, con nít mà khóc lên chính là khủng bố dọa người như vậy đấy.
Lâm Kiến Quốc nép người một chút: “Sữa mạch nha ở đâu? Em ôm Dương Dương ngồi nghỉ một lúc đi, đút cho nó miếng nước. Sữa mạch nha để anh pha được rồi.”
“Được.”
Dương Dương là con của Lâm Kiến Quốc, những chuyện này Trần Ái Ân cũng không khách khí với anh làm gì. Không chỉ thế, Trần Ái Ân nghĩ kỹ rồi, dù Lâm Kiến Quốc chỉ có mấy ngày nghỉ nhưng cô cũng sẽ để anh ta hảo hảo thể nghiệm một phen làm cha làm mẹ gian khổ thế nào.
Đừng tưởng rằng chăm trẻ con là chuyện dễ dàng, công điểm do trông Dương Dương mà có dễ kiếm lắm chắc?
Trần Ái Ân cũng không cầu gì nhiều lắm, chỉ hy vọng chờ đến lúc Lâm Kiến Quốc và Từ Lệ Anh bên nhau, ngàn vạn lần đừng bởi vì Từ Lệ Anh nói dăm ba câu, liền đối với cô và Trần gia có ý kiến gì, chơi thủ đoạn gì.
Không cầu lấy đức trả ơn, nhưng ít ra đừng lấy oán trả ơn là được.
Sờ sờ bụng nhỏ đã phồng lên của Dương Dương, Trần Ái Ân nhìn về phía Lâm Kiến Quốc: “Anh muốn ôm con một cái không?”
Lâm Kiến Quốc khẩn trương mà nắm nắm tay: “Anh, Anh có thể ôm không?”