- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Ở Thập Niên 70
- Chương 18
Nữ Phụ Ở Thập Niên 70
Chương 18
Lúc bế Dương Dương, trên cánh tay bị tát “bẹp bẹp” hai phát, cho tới bây giờ Lâm Kiến Quốc vẫn còn nhớ rành mạch.
Cũng không phải thù dai, hai phát này cũng không đau ngứa gì. Chỉ là từ khi anh thăng làm bài trưởng, hiện tại lại thăng thành phó liên, những người dám đánh anh, giờ cỏ trên mộ đã mọc còn cao hơn Dương Dương rồi.
Bị cái tay trói gà không chặt của cô gái nhỏ đánh, trải nghiệm này đối với Lâm Kiến Quốc mà nói, đúng là không phải mới lạ bình thường.
Bởi vậy, lúc này thấy cô em vợ Trần Ái Ân, trong mắt Lâm Kiến Quốc mang theo chút tò mò cùng đánh giá.
“Ái Ân, em hình như có ý kiến gì với anh phải không? Nếu là có hiểu lầm gì, em cứ nói ra, anh giải thích với em nhé?” Sau này Dương Dương còn phải nhờ Trần Ái Ân trông giúp, thân là ba Dương Dương mà vẫn luôn mít lòng Trần Ái Ân thì không hay rồi.
Trần Ái Ân liếc Lâm Kiến Quốc một cái, từ trong phòng lấy ra đống tã Dương Dương đã dùng qua, sau khi giao cho Lâm Kiến Quốc vẫn không hé răng.
Trong sách một nhà nguyên chủ thảm đến như vậy, dù không phải do Lâm Kiến Quốc ra tay, nhưng Lâm Kiến Quốc cũng không thoát khỏi liên quan.
Không phải thế sao, Trần Ái Trạch dù sao cũng lớn lên ở Trần gia. Khi Dương Dương được sinh ra, rồi Trần Ái Trạch mất, Lâm Kiến Quốc một câu giải thích đều không nói, để người nhà họ Trần nghe lời đồn bậy của vị quân tẩu mang Dương Dương đến kia, tạo nên nhiều hiểu lầm, dẫn tới cuối cùng Dương Dương chết.
Một cây làm chẳng nên non, nguyên nhân gây ra là từ Lâm Kiến Quốc mà bắt đầu, dựa vào cái gì tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu một nhà bốn người Trần gia?
Ý kiến?
Nói thật đúng. Cô cực kỳ có ý kiến với Lâm Kiến Quốc đấy, thế nhưng hiểu lầm ư, không có!
Bị Trần Ái Ân trừng mắt liếc một cái, Lâm Kiến Quốc sờ sờ cái mũi, được rồi, cô em vợ này tính tình không tốt, nhìn có vẻ không dễ dỗ rồi.
Ấn tượng của Lâm Kiến Quốc đối với Trần Ái Ân toàn đến từ vài câu nói ít của của Trần Ái Trạch.
Lần này Lâm Kiến Quốc xem như tự mình thể nghiệm một phen, gì mà em gái đáng yêu, xinh đẹp trong miệng Trần Ái Trạch rốt cuộc tính tình có bao nhiêu kiều khí cùng ranh mãnh khó chiều.
Ở trong mắt Trần Ái Trạch, Trần Ái Ân là cô em gái tốt nhất trên đời. Với anh mà nói, Trần Ái Ân hẳn là không phải cô em vợ tốt nhất rồi.
“Ái Ân, cậu ở nhà không?”
Trần Ái Ân mới về phòng, ở trước nhà Lâm Kiến Quốc liền thấy một cô gái da trắng bóc đến nhà tìm cô em vợ của mình: “Ái Ân, có người tìm em.”
Từ Lệ Anh ở Trần gia gặp được một người đàn ông lạ, mắt sáng rực lên. Người này hẳn là Lâm Kiến Quốc, ba của Dương Dương đi. Thì ra Lâm Kiến Quốc lớn lên cao như vậy, ngoại trừ da hơi đen một chút, bộ dáng còn khá đẹp trai.
Đổi lại nửa năm trước, Từ Lệ Anh căn bản là chướng mắt diện mạo này của Lâm Kiến Quốc. Cho dù Lâm Kiến Quốc ngũ quan đoan chính, tổng thể nhìn còn rất đẹp trai, nhưng làn da đen chính là khuyết điểm lớn nhất.
Nhưng sau khi xuống nông thôn non nửa năm, gặp qua quá nhiều nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làn da đen nhánh, nên giờ lại gặp người đàn ông như Lâm Kiến Quốc, Từ Lệ Anh rất là động tâm.
“Chào anh, em là bạn tốt của Ái Ân, em tên là Từ Lệ Anh, là thanh niên tri thức xuống nông. Anh là? Trước giờ em hình như chưa gặp qua anh ha.” Từ Lệ Anh thoải mái hào phóng nhìn Lâm Kiến Quốc, vẻ mặt tươi cười xán lạn như ánh mặt trời.
Biểu hiện của Từ Lệ Anh làm mắt Lâm Kiến Quốc sáng lên: “Chào cô, tôi là… anh trai của Ái Ân.” Khi tự giới thiệu mình, Lâm Kiến Quốc có chút xấu hổ. Chỉ là điều Từ Lệ Anh nói lúc sau càng làmLâm Kiến Quốc cảm thấy xấu hổ hơn.
“Anh trai?” Từ Lệ Anh chớp chớp mắt, “Anh đừng gạt em, em cùng Ái Ân thật sự là bạn tốt đó. Nhà Ái Ân có ai mà em không biết chứ. Ái Ân ngoại trừ có chị gái ở ngoài, thì chỉ có anh trai là Trần Bảo Quốc thôi. Anh là anh trai từ đâu tới?”
“…”
“…”
Trần Ái Ân vừa ra khỏi phòng và Lâm Kiến Quốc nghe được lời này của, song song vô ngữ cứng họng.
Từ Lệ Anh lại không phải người Trần gia, Lâm Kiến Quốc có quan hệ gì với Trần gia thì liên quan gì đến Từ Lệ Anh. Là người ngoài, Từ Lệ Anh có tư cách gì hỏi này hỏi nọ, còn bắt người ta phải trả lời cô?
Lâm Kiến Quốc không trả lời, lúc này, đến phiên Từ Lệ Anh xấu hổ.
Trong thời gian ngắn, cô cũng không rõ, chuyện mình vừa hỏi có gì không đúng, vì sao Lâm Kiến Quốc đột nhiên không nói gì: “Ái Ân, cậu đến đúng lúc lắm, anh ấy bảo anh ấy là anh cậu.”
Trần Ái Ân nghĩ nghĩ, cười: “Đúng vậy, là anh tôi.”
Anh rể cũng là anh, không sai.
Huống chi, Lâm Kiến Quốc không phải nói với anh trai cô là anh ta đồng ý đem cô thành em gái ruột mà đối đãi sao, kêu anh có gì không hợp lý?
Từ Lệ Anh nghẹn một chút: “Ái Ân, cậu thật biết đùa.”
“Ha ha, ờ, nghe buồn cười không.” Trần Ái Ân nhịn không được rùng mình, chuyện cười không buồn cười chút nào, làm bản thân người nói là cô còn nổi lên một thân da gà, thật ngớ ngẩn.
Từ Lệ Anh cảm giác được đề tài đã đi xa: “Ái Ân, Dương Dương tỉnh chưa? Một buổi tối không được thấy Dương Dương rồi, nhớ nó quá à. Không ôm Dương Dương một cái, cảm thấy một ngày đều không dễ chịu.”
Hở…
Trần Ái Ân thật sự phục Từ Lệ Anh, ngày hôm qua làm trò như vậy trước mặt nhiều người trong thôn, chuyện ôm Dương Dương đã bị xấu mặt một phen rồi. Ai biết, hôm nay còn dám đến đòi ôm Dương Dương: “Cậu chắc không, cậu muốn ôm Dương Dương sao? Bây giờ Dương Dương chắc cũng tỉnh rồi, tôi ôm Dương Dương ra cho cậu ôm một cái nhé?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Ở Thập Niên 70
- Chương 18