Chương 3: Chị Hiểu Như, Chị Là Một Kẻ Nói Dối!

Nhìn thấy cái vòng tay vàng sắp vào miệng lại bay mất, Hạ Hiểu Như âm thầm hận.

Trong mắt cô ta lóe lên quyết tâm phải có được, nhưng giọng cô ta lại càng dịu dàng hơn: "Diệp Ngư, xem dưới đây còn gì không?"

Diệp Ngư thẳng thắn đưa hai thứ còn lại trước mặt Hạ Hiểu Như, con cá chép ngọc xám xịt không nổi bật.

Còn bản đồ mỏ than, lại càng vì hút ẩm quá, phía mép tờ giấy vàng úa đã mục rũ.

Hai thứ này, Hạ Hiểu Như đều không coi trọng, nhưng mà, cô ta lại nhớ ra cái giấc mơ tối qua, nói là theo Diệp Ngư sẽ tìm được báu vật, vì cái vòng tay vàng là báu vật, thì những thứ để chung với cái vòng tay vàng, chắc chắn cũng là báu vật.

Dù là mục nát, cô ta cũng không chê.

Nghĩ đến đây, Hạ Hiểu Như cười một cái, dịu dàng nói: "Diệp Ngư, chúng ta chờ ở đây, là nhà của địa chủ đấy, em quên rồi sao? Địa chủ nhà này là cái ông già địa chủ, chết như thế nào? Nếu chúng ta lấy đồ của nhà địa chủ…thì không cẩn thận sẽ bị kéo ra…"

Sau khi ông già địa chủ bệnh chết, nhà này không có con cháu nối dõi, trở thành gia đình đầu tiên không có hậu duệ ở đội sản xuất Hồng Tinh.

Hạ Hiểu Như liếc mắt nhìn Diệp Ngư, nhưng một lúc lâu cũng không thấy sợ hãi như trong tưởng tượng.

Ngược lại nghe Diệp Ngư nói: "Chị Hiểu Như, nhà địa chủ là thế nào, có liên quan gì với em? Em không phải là địa chủ, nhà em mấy đời đều là nông dân nghèo, gốc rễ sạch sẽ."



"Làm sao không có liên quan??" Hạ Hiểu Như tức giận, nhìn thấy Diệp Ngư cứng rắn không nghe, chỉ có thể lại đổi cách khác, khuyên: "Không phải nói thế đâu, em cũng biết, đồ của nhà địa chủ không được chạm, nếu không sẽ liên lụy đến người nhà, dượng dì, còn anh họ của em, nếu…"

Ngừng một chút, nhìn biểu cảm Diệp Ngư, lại tiếp tục: "Thế này đi, em cũng biết chị có một kho báu riêng, cái chỗ đó, không ai biết cả, thế này…thế này cái đồ này đưa trước cho chị giữ hộ đi?"

Diệp Ngư hạ mi mắt, nói mãi nói lui, cô sớm biết rồi, Hạ Hiểu Như muốn cái tất cả các thứ bên trong hộp gỗ, chứ không phải chỉ một cái vòng tay vàng là đủ làm cô ta hài lòng.

Chỉ là, Hạ Hiểu Như lại quên mất, các thứ bên trong này, là cô tìm được.

Diệp Ngư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt trong veo phản chiếu sự tham lam của Hạ Hiểu Như, khóe miệng bất chợt nhếch lên một nụ cười, trong sáng và đẹp đẽ: "Chị Hiểu Như, nói tới nói lui, chị muốn tất cả các thứ bên trong cái hộp gỗ phải không??"

Cô nói thẳng thắn như vậy, làm cho Hạ Hiểu Như trong lòng rung lên một cái, cô ta bất giác phản bác: "Em nói gì thế? Chị là vì tốt cho em, mới giúp em nghĩ cách, em làm sao có thể, làm sao có thể nghĩ chị như vậy…"

Nói đến cuối, trong giọng cô ta có chút khóc than, một bộ dáng bị oan ức.

Nếu Diệp Ngư chỉ có mười tuổi thật, thì đã bị Hạ Hiểu Như lừa đi rồi.

Tiếc thay, cô không phải là…

“Chị Hiểu Như, chị thật tốt!” Diệp Ngư nâng lên một gương mặt nhỏ trắng nõn, biết ơn nhìn về phía Hạ Hiểu Như.



Hạ Hiểu Như đang muốn tự mãn, giây tiếp theo, lại nghe Diệp Ngư nói:

“Vì chị Hiểu Như không phải là ý này, nên em sẽ mang đồ đi!”

Diệp Ngư đóng hộp lại, quay người muốn rời đi.

“Đừng…”

Hạ Hiểu Như bất chấp kéo tay Diệp Ngư, giữ chặt cánh tay của cô.

Diệp Ngư thuận thế dừng lại, cô nhìn Hạ Hiểu Như, không khỏi hoài nghi nói:

“Chị Hiểu Như, chị không phải là không muốn sao?”

Khuôn mặt Hạ Hiểu Như bóp méo, nghiến răng: “Chị muốn!”

Diệp Ngư kinh ngạc một tiếng: “Chị Hiểu Như, vì sao chị muốn, chị sớm nói đi, quanh co một vòng lớn như vậy, suýt nữa em đã nghĩ rằng chị thật sự không muốn rồi! Hóa ra chị cũng giống như người lớn vậy, thích nói dối nhất!”

“Chị Hiểu Như, chị là một kẻ nói dối!”