Lời nói của Diệp Ngư khiến lòng của Chu Tú Anh mềm một nửa, cháu gái nhỏ yêu quý nhà mình sao lại tốt đến thế!
"Các anh chị nghe này, bé nhà mình ngoan ngoãn, lo cho anh chị lắm. Nếu ai dám đối xử không tốt với Tưởng Tưởng, để xem lúc đó mẹ già này có lột da của mấy anh chị không."
Người nhà họ Diệp liên tục gật đầu.
Diệp Ngư nhìn người nhà, suy ngẫm.
Cô nói thật, cô có chuyển phúc cho bà nội với các anh trai, để họ hưởng một chút vận may, nhưng không ngờ lại có kết quả này.
Diệp Hồng Trung chậm chạp đáp lại: "Mẹ nói đúng, may mà Tưởng Tưởng phúc lớn."
Nếu công an đến nhà họ Diệp bắt người, ông ta làm đại đội trưởng biết để mặt mũi vào đâu bây giờ?
Nghĩ đến đây, Diệp Hồng Trung vỗ đùi: "Mẹ ơi! Công an đến bắt người, sao lại không thông qua con làm đại đội trưởng chứ, chắc chắn là có chuyện lớn rồi!"
Ông ta vội vàng rời nhà.
Diệp Ngư nhìn Diệp Hồng Trung vội vã chạy đi, suýt nữa bật cười ra tiếng, bác cả nhà mình phản ứng đúng là có hơi chậm chạp.
Nghĩ đến Hạ Hiểu Như, Diệp Ngư thu lại nụ cười, ở gần với nữ chính quả nhiên là xui xẻo.
Không đúng sao, Hạ Hiểu Như không có chuyện gì, Hạ Thuận Đạt và Hạ Hiểu Vĩ lại có chuyện.
——
Khi Hạ Hiểu Như về đến nhà, nhà họ Hạ đã là một mớ hỗn loạn.
Chỉ có mẹ cô ta là Tưởng Tú Lệ ngồi khóc trên đất, nhìn thấy Hạ Hiểu Như về, bà ta lao lên đánh một trận: "Cái thứ xui xẻo, nếu không phải do mày, nếu không phải do mày, cha và anh của mày sao có thể bị công an bắt đi được hả?"
Tưởng Tú Lệ cực kì phẫn nộ, ra tay đánh người không thèm kiềm chế sức lực.
Tóc Hạ Hiểu Như ngay lập tức bị xé mất một nhúm, cô ta đau đến co rúm người: "Mẹ ơi, mẹ…mẹ nói hết mọi chuyện cho con nghe đi, rốt cuộc cha với anh trai bị làm sao vậy?"
"Làm sao à?" Tưởng Tú Lệ cắn răng, trên mặt đầy oán hận: "Nếu không phải do mày mang chiếc vòng tay vàng về, cha và anh mày đã không bị bắt đi rồi!"
"Tại sao lại thế được?" Hạ Hiểu Như bịt mặt, không thể tin được: "Không thể nào, không thể nào!"
Rõ ràng là cô ta cướp được kho báu, sao lại thành như thế này?
Sao lại không giống như trong mơ chứ?
Khi tinh thần của Hạ Hiểu Như còn đang mơ hồ, bên ngoài lại có hai vị công an bất ngờ xông vào.
Tưởng Tú Lệ nhìn thấy công an như thấy vị cứu tinh, bà ta chật vật đẩy Hạ Hiểu Như ra trước mặt công an, vội vàng nói: "Đồng chí công an, chiếc vòng tay vàng là do con gái tôi nhặt được, không liên quan gì đến chồng và con trai của tôi hết, nếu hai vị muốn bắt người thì hãy bắt con gái tôi đi, thả chồng và con trai của tôi ra được không?"
Dù biết mẹ mình thiên vị con trai, nhưng khi nghe mẹ nói những lời này, Hạ Hiểu Như thấy trong lòng lạnh lẽo.
Cô ta chỉ mới mười bốn tuổi thôi!
Mẹ cô ta có biết bà ta đẩy cô ta vào tù như vậy thì đời cô ta coi như hỏng rồi không?
Vị công an lớn tuổi đẩy tay Tưởng Tú Lệ ra, giọng nói nặng nề, "Đồng chí Giảng, Hạ Thuận Đạt và Hạ Hiểu Vĩ là tham gia mua bán chợ đen, có hành vi đầu cơ chuyển nhượng, cần tiến hành bắt giữ quan sát, còn…"
Ông ta nhìn Hạ Hiểu Như: "Cô bé Hạ Hiểu Như, đào góc tường nhà nước, chiếm đoạt tài sản nhà nước, còn có hành vi từ chối báo cáo cho cơ quan."
Mỗi một câu mà vị công an lớn tuổi nói, sắc mặt của Hạ Hiểu Như càng trắng đi một phần, cô ta không muốn ngồi tù!!
Cô ta nghiến răng: "Không phải, không phải, cháu không có, chiếc vòng tay vàng này là không ai muốn nên cháu mới nhặt lên!"
Bỗng nhiên cô ta ngừng lại như vừa nhớ ra chuyện gì đó, nắm lấy tay áo công an, vội vàng nói: "Cháu nói sai rồi, cái này không phải do cháu nhặt mà là Diệp Ngư nhặt được, là nó nhặt được!"
"Đúng! Chính là con bé đó!"
"Không phải cháu, không phải cháu nhặt được!"
Nhắc đến điều này, mặt của Hạ Hiểu đỏ lên mấy phần, rõ ràng là vô cùng kích động:
“Chú công an, cháu chỉ lấy chiếc vòng tay vàng thôi, nhưng Diệp Ngư lấy tận hai món, sao các chú không đi tìm nó đi?"
Vị công an lớn tuổi ngạc nhiên, rõ ràng là không nghĩ đến giữa chừng còn có việc này, ông ta hỏi: "Đồng chí Diệp Ngư mà cháu nhắc tới đã nhặt được cái gì?"