Chương 11: Cá Chép Chui Vào Lòng Bàn Tay

Diệp Ngư ngạc nhiên mở to mắt, hơi bối rối: “Cha, cha không phạt chúng con ạ?”

Dù họ không làm sai, nhưng rốt cuộc bác gái là vì họ mới bị thương.

Diệp Hồng Vệ dùng râu của mình chọc vào má Diệp Ngư, nghiêm túc giáo dục: “Tưởng Tưởng, Kinh Chập, Triều Dương, Triều Tinh, các con là con của cha, các con ở ngoài bị bắt nạt thì cứ trả thù lại đi, có chuyện gì xảy ra, cha sẽ bao che cho các con.”

Cha mẹ chính là sự tự tin của con cái.

Cha mẹ cho con cái dũng khí và lòng can đảm thì khi con cái ở bên ngoài mới không bị bắt nạt.

Chỉ có như vậy, những đứa trẻ được nuôi dạy trong gia đình mới tự tin tỏa sáng, tốt bụng nhưng không bị người khác lợi dụng.

Diệp Ngư nghe thấy lời này, hốc mắt lập tức đỏ lên, lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra những người cha mẹ chỉ biết đi xin xỏ khắp nơi sẽ có lúc anh dũng như vậy.

Diệp Ngư tựa vào lòng Diệp Hồng Vệ, cô ngước lên, đôi mắt long lanh chớp chớp đầy vui sướиɠ: “Cha ơi, cha là người cha tốt nhất trên đời!”

Không có người cha nào có thể chống lại ánh mắt sùng bái của con gái mình, Diệp Hồng Vệ không phải ngoại lệ.

Tưởng Tú Hoa ở bên cạnh giận dỗi nói một câu: “Mẹ không giúp các con nói chuyện nên mẹ không phải là người mẹ tốt à?”



Diệp Ngư lắc đầu như trống bỏi, chui vào lòng Tưởng Tú Hoa, mái tóc xoăn nhí nhảnh:

“Không phải thế! Mẹ cũng là người mẹ tốt nhất! Tưởng Tưởng thích mẹ nhất!”

Nhìn thấy con gái mình như vậy, Tưởng Tú Hoa và Diệp Hồng Vệ không nhịn được bật cười.

Vẫn là con gái mềm mại thích hơn!

Nhìn ba đứa con trai thối tha kia, tính cách cứng ngắc như con trâu, chưa bao giờ nũng nịu như vậy.

Tưởng Tú Hoa ôm Diệp Ngư yêu thương một hồi.

Sau khi cả nhà bắt đầu đi nghỉ ngơi, Diệp Ngư mới lén lút từ trong chăn ló đầu ra, nhờ ánh trăng sáng loáng nhìn con cá chép ngọc trong lòng bàn tay mình.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, dưới ánh trăng, dường như bên trong con cá chép ngọc phát ra ánh sáng xanh biếc, còn lấp lánh nữa.

Khác hẳn với con cá chép ngọc bẩn bụi ban ngày.

Đúng lúc Diệp Ngư nghĩ mình bị hoa mắt, con cá chép ngọc bất ngờ biến thành ánh sáng trắng lấp lánh, trở thành một con cá chép biết bơi, chui vào lòng bàn tay trái.

Diệp Ngư giật mình, nhìn chằm chằm con cá chép thân mật bơi lộn trong lòng bàn tay mình, cô duỗi tay sờ cái đuôi cá, nó còn linh hoạt lắc lư mấy cái.



Diệp Ngư nảy sinh vài phần yêu thích con cá chép này, không biết có phải kiếp trước cô làm cá chép thật không nên con cá chép ngọc mới có hình dạng như vậy, còn thân thiết với cô.

Vậy kiếp trước con cá chép ngọc mà Hạ Hiểu Như có được là như thế nào?

Nhưng cô dám chắc là hình dạng cuối cùng của con cá chép ngọc đó chắc chắn khác với của mình.

Diệp Ngư cầm cái vỏ rỗng của con cá chép ngọc đã biến thành đồ vứt đi, lại nhìn lòng bàn tay một hồi lâu, tự nói tự đáp: “Không biết là biến thành con cá chép vô hình thì có tác dụng gì nhỉ?”

Đúng lúc cô vừa dứt lời thì từ trong miệng cá chép ngọc nhả ra một giọt nước trong veo màu xanh ngọc, giọt nước đọng lại trên lòng bàn tay, trong suốt óng ánh, sáng như đá quý, nhìn rất hấp dẫn.

Không hiểu sao, Diệp Ngư có cảm giác rằng giọt nước mà cá chép ngọc tạo ra có lợi rất lớn đối với cô.

Diệp Ngư bỗng dưng đưa giọt nước trong suốt đó lên đầu lưỡi, hương vị ngọt ngào lan ra trên đầu lưỡi, cả người trở nên nhạy bén hơn.

Sau khi ăn xong giọt nước, cô cảm thấy mình rất có tinh thần, không hề buồn ngủ, cô mở to mắt nhìn chằm chằm thanh gỗ ngang trên đầu, nghe tiếng thở dài bên tai, chỉ thấy tiếng này càng nghe càng hay.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quay trở về khi mới mười tuổi.

Hơn nữa, còn cướp được cá chép ngọc.