Chương 2: Sống sót

Trước khi bị quăng vào rừng, có thể nói đó là ác mộng kinh hoàng, ngay cả cô khi tiếp nhận ký ức cũng phải run sợ trước sự khung cảnh bị hành hạ bởi các nam chủ khác.

Họ đã trói chặt hai tay, hai chân của nguyên chủ mà đánh tát, cưỡng bức dù cho thân thể này có bầu. Đã thế họ lợi dụng trong lúc cô mơ màng, không tỉnh táo. Bọn họ hành hạ đủ thứ đến khi thân thể này còn chút hơi thở cuối cùng.

Nhưng mà máu chảy sắp thành sông rồi bọn nam chỉ lại mặc kệ quăng vào rừng sâu, không ngại cho thú dữ làm thịt. Nói thẳng ra, bọn họ chính là cố tình.

Quá đáng hơn nữa chính là bọn nam chủ hành hạ nguyên chủ chỉ vì một lý do rất chi là vô lý. Vì nữ chủ Thảo Thanh xém bị cưỡng bức. Rõ ràng đó chỉ là hiểu lầm, nguyên chủ này không hề đυ.ng chạm hay biết gì cả. Thế mà bọn họ đè ép, đổ lên đầu của cô.

Đúng là bọn người yêu vào cái mù quáng, không xem ai ra gì cả…

Chỉ nhớ lại ký ức đó thôi mà cô cũng phải rùng mình xen lẫn thêm là cái khí lạnh của nơi rừng rú này. May thay nhờ cô làm bác sĩ nên cũng đã tự cầm máu được cho bản thân, dù chỉ là một ít, thân thể cô vẫn còn đau nhức rất nhiều.

Chiếc váy trắng cô đang mặc thì rách nát cộng thêm máu đã khô lại thành màu đen. Vừa đỏ vừa đen lẫn trộn nhau, nhìn thật không khác gì một cái giẻ rách.

Cô cố gắng gượng người ngồi dậy, tìm một cành cây đủ to để mà còn làm cây gậy chống đỡ thân mình và di chuyển để mau chóng tìm được lối ra.

Cứ đi được vài bước thì bụng cô lại đau ầm ĩ, từng trận co rút làm thân cô cũng phải co người lại không thể đứng thẳng lên được.

…----------------------------…

Cô nhận ra có dấu hiệu sinh đẻ. Có lẽ nào đứa bé trong bụng lại sinh non hay là bị động thai ư?

Cũng có khả năng sẽ xảy ra trong trường hợp thứ hai rất lớn, bởi lẽ khó có thể nào đứa bé này lại sống sót hay lành mạnh sau khi bị bọn nam chủ hành hạ được.

Nhưng cô lại mong rằng sẽ sinh non, nếu sinh ra không được khoẻ mạnh thì ít ra cô vẫn có thể chạy tiền cứu chữa cho đứa bé. Cô có thể làm việc, kiếm tiền để chạy chữa tiền bạc mà.

Vả lại sinh non thì cơ hội sống sót cao hơn nhiều, còn mà động thai thì chỉ có nước đứa bé tám tháng trong bụng này phải tạm biệt trần thế rồi. Đã vậy cô cũng là bác sĩ thì cớ gì mà không thể giúp nỗi.

Nói thật cô cũng phân vân lắm, vì hoàn cảnh của mình bây giờ khó lựa chọn lắm, chủ yếu do số trời. Đứa bé còn chưa chào đời này sống hay chết chính là do trời định. Nhưng suy tư một hồi, cô quyết nhất định phải sinh ra, sinh non cũng được.

Vốn từ nhỏ cô không được thân thiết với ba mẹ như con nhà người ta, Úc Noãn phải luôn vùi đầu vào học hành, lên đại học thì vừa học vừa làm. Cuối cùng cũng có một chút thành quả, ai ngờ tới lại xui xẻo xuyên vào tiểu thuyết.

Nhìn xuống bụng to tròn của mình, cô biết đây tuy không phải con thật của cô. Chỉ do vô tình mà dính. Dù thế nó vẫn là sinh mệnh nhỏ nhắn, thân thiết nhất của cô khi cô xuyên vào đây. Nên nhất quyết phải giữ cho bằng được, cô không nỡ để mất con đâu.

Nhưng quan trọng bây giờ cô phải làm sao đây. Ở đây hiu quạnh lại không có dụng cụ sinh đẻ, có là thần tiên cũng không thể tự đẻ ở đây được, chẳng lẽ vừa được xuyên qua chết đi sống lại lại vì đứa bé trong bụng mà lại bị xuất huyết chết thêm lần nữa ư? Không, không thể như thế được.

Cả hai sinh mạng nhỏ nhoi này phải được sống tiếp, bằng mọi giá.

Cô đây ăn ở hiền lành, đứa bé trong bụng cũng vô tội cơ mà. Nó cũng không thể chết oan như thế được .

Cả người đau nhức nhối, Úc Noãn lại phải gục xuống nằm tựa lưng vào một gốc cây lớn, đôi mắt đầy một tầng nước, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống. Không biết đây là khóc vì đau, vì sự xót xa đau thương cho số phận bi đát của mình hay chính là vì đứa bé chưa chào đời sắp phải chết đang nằm trong bụng của cô.

Cô muốn sinh nhưng bất lực không thể làm được gì. Chỉ đành phó thác hai sinh mệnh ngắn ngủi này giao lại cho ông trời…