"Không có."
Khương Thu Nghi nhìn về phía Lương Lỵ Tinh đang đi tới, khéo léo cười: "Sao tổng giám đốc Lương lại có thời gian rảnh mà tới đây?"
Lương Lỵ Tinh cười, dịu dàng đáp: "Thấy bên này náo nhiệt quá, muốn lại đây nói chuyện cùng."
Lương Lỵ Tinh cố ý dừng lại, nhìn Khương Thu Nghi: "Thiếu phu nhân Lục sẽ không ngại chứ."
"Không ngại."
Khương Thu Nghi cười nhẹ: "Tổng giám đốc Lương có thể lại đây nói chuyện là vinh hạnh của chúng tôi."
Lương Lỵ Tinh sâu kín nhìn cô: "Thiếu phu nhân Lục nói quá rồi."
Từ Nịnh cùng Giản Hạ nhìn nhau, vẻ mặt mơ hồ.
Đây là có chuyện gì vậy.
Cô hắng giọng, định lên tiếng thì Lương Lỵ Tinh đã nhìn về phía này: "Đây hẳn là Nịnh Nịnh?"
Từ Nịnh: "?"
Từ Nịnh ngây ra nhìn Lương Lỵ Tinh.
Lương Lỵ Tinh cũng không cảm thấy xấu hổ, lên tiếng: "Không ngờ đã lớn như vậy, hồi nhỏ chị còn dắt em đi chơi, em còn nhớ không?"
Từ Nịnh liếc sang Từ Mục phía bên kia, trầm tư một lát, đáp: "Không có nhớ."
Từ Nịnh thản nhiên nhận lỗi: "Xin lỗi tổng giám đốc Lương, lúc đó nhỏ quá tôi không còn nhớ được nhiều chuyện."
Lương Lỵ Tinh xua tay: "Không có gì, ngày đó em còn bé quá."
Từ Nịnh "ừm" một tiếng, có chút mơ hồ.
Có Lương Lỵ Tinh lại đây, các cô không thể nói chuyện tự nhiên sảng khoái được.
Giản Hạ không dám lên tiếng, cầm điện thoại nhắn tin cho Khương Thu Nghi.
Khương Thu Nghi nhìn điện thoại rung rung, chuyển sang chế độ yên lặng.
Cô liếc nhìn Giản Hạ, trả lời lại một dấu chấm.
Cô cũng muốn biết Lương Lỵ Tinh tới tham gia nói chuyện phiếm cùng họ là có dụng ý gì, đến cùng là cô ấy muốn làm gì.
Lương Lỵ Tinh hàn huyên đôi ba câu, chủ đề lại chuyển sang đám người Lục Minh Thừa cùng Từ Mục.
Lương Lỵ Tinh bắt đầu bàn chuyện công việc.
Lục Minh Thừa không lên tiếng.
Từ Mục không thể không phối hợp đáp lại hai ba câu. Bọn họ đều đã từng hợp tác, cũng quen biết từ nhỏ, nên đương nhiên cũng quen thuộc hơn một chút.
Lúc nãy Lương Lỵ Tinh cũng không nói dối, khi còn nhỏ cô ấy thực sự từng chơi với Từ Nịnh.
Cô ấy bằng tuổi với đám Lục Minh Thừa. Những người trong giới này như bọn họ, tiểu học, trung học cơ sở căn bản đều học chung trường, đến đại học mới tách ra, người đi du học, người học trường danh giá trong nước.
Từ Nịnh nhỏ hơn họ mười tuổi, ngày nhỏ cũng hay được Từ Mục bế ra ngoài chơi, từ đó liền được Lương Lỵ Tinh và vài người chăm sóc, đưa đón.
Chẳng qua, có lẽ Từ Nịnh thật sự không nhớ mấy việc đó.
Lục Minh Thừa ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, không quá để tâm đến.
Điện thoại anh rung rung, là Hứa Thần báo tin.
Lục Minh Thừa suy tư, nhìn về phía Khương Thu Nghi, rồi đứng dậy.
Lương Lỵ Tinh ngay lập tức dừng nói.
Nhận ra thái độ mọi người thay đổi, Lục Minh Thừa nói: "Mọi người cứ tiếp tục."
Nói xong, anh nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Có muốn nghỉ ngơi chút không?"
Khương Thu Nghi nhìn anh: "Sao vậy?"
Lục Minh Thừa: "Nếu không muốn nghỉ, anh mang em tới chỗ này."
Khương Thu Nghi còn chưa kịp phản ứng, Từ Nịnh và Giản Hạ đã nhiệt tình nói: "Đi đi, đi đi."
Từ Nịnh nháy mắt mấy cái với Khương Thu Nghi: "Chị không cần để ý đến nhóm tụi em."
Khương Thu Nghi: "Nhưng còn Giản Hạ..."
Giản Hạ: "Càng không cần để ý đến tớ, chút nữa tớ tự về được."
Lục Minh Thừa nhìn cô, thản nhiên nói: "Lát nữa sẽ có tài xế đưa cô ấy về."
Khương Thu Nghi mỉm cười: "Anh nói chuyện xong rồi?"
Lục Minh Thừa gật đầu: "Đi không?"
"Đi đâu?"
Lục Minh Thừa nhỏ giọng, nói: "Kí tên, quên rồi?"
Nghe vậy, hai mắt Khương Thu Nghi sáng lên.
Cái này là cô không quên được.
Nhưng lúc trở về, cô không nhớ tới việc này thật.
"Bây giờ luôn sao?"
Lục Minh Thừa: "Ừ, Hứa Thần mới nói, văn phòng bên đó đã chuẩn bị đến gặp em, hỏi em có muốn đến xem trước không."
Hôm nay vừa lúc anh cũng rảnh.
Nghe vậy, Khương Thu Nghi không chút do dự, nói: "Đi."
Ai mà cưỡng được cái hấp dẫn này chứ.
Lục Minh Thừa: "Giờ đi."
Khương Thu Nghi: "Ok."
Hai người nói chuyện không coi ai ra gì. Mấy người khác nghe tuy không rõ cái mô tê gì, nhưng nhìn qua hai người cực kì là mập mờ thân mật.
Lương Lỵ Tinh nhìn chằm chằm vài giây, cười nói: "Tình cảm của tổng giám đốc Lục và thiếu phu nhân thật tốt."
Từ Mục: "..."
Từ Nịnh uống nước, cười tủm tỉm, nói: "Em cũng cảm thấy vậy. Tổng giám đốc Lục coi vậy nhưng lại là thê ---"
Từ kế tiếp còn chưa nói ra liền bị Khương Thu Nghi nghe được, đánh gãy.
Nếu mà để Lục Minh Thừa biết được bên ngoài đồn anh như vậy, chắc có lẽ anh sẽ đánh sập luôn nick wechat của người ta mất.
"Nịnh Nịnh."
Cô lập tức nói: "Giản Hạ giao cho em chăm sóc, tụi chị đi trước."
Giản Hạ dò xét Khương Thu Nghi: "Tại sao cậu không nói tớ chăm sóc Nịnh Nịnh ấy."
Khương Thu Nghi nói ra không cần suy nghĩ: "Nịnh Nịnh quen thuộc nơi này hơn cậu."
Giản Hạ mắc nghẹn, muốn phản bác nhưng không có cách.
Nói nói hai câu, Khương Thu Nghi liền đi cùng Lục Minh Thừa.
Nói đi là đi, rất quyết đoán.
Nhìn bóng lưng hai người biến mất khỏi khu nghỉ dưỡng, Lương Lỵ Tinh thu mắt, tiếp tục nói chuyện với Từ Mục.
Từ Mục phối hợp nói chút với Lương Lỵ Tinh, nhưng cũng chẳng có hứng thú.
Từ Mục không phải loại cuồng công việc như Lục Minh Thừa, đã chơi rồi mà tâm trí vẫn còn để ở công việc.
Giờ phút này, anh ta chỉ muốn hóng gió mát thổi, uống tách cà phê, thả lòng thần kinh căng thẳng.
Lương Lỵ Tinh nói một lúc cũng nhận ra tâm trạng Từ Mục không đặt ở đây, dần dần nói ít lại.
Lương Lỵ Tinh nói chuyện với Từ Nịnh hai câu, tìm lý do cho mình, đứng dậy rời đi.
Người vừa đi, Từ Nịnh liền quay đầu nhìn Từ Mục, gọi: "Anh."
Từ Mục nhìn sang: "Sao vậy?"
"Có phải chị ấy... thích anh Minh Thừa không?"
Từ Mục nhíu mày, buồn cười hỏi: "Dựa vào đâu mà em nói vậy?"
Nói rồi, Từ Mục lắc đầu: "Không thể nào đâu."
"Không có sao?" Từ Nịnh khó hiểu: "Nếu không có vậy chị ấy đến đây nói gì gì làm gì?"
Từ Mục không nghĩ nhiều như Từ Nịnh, suy nghĩ một chút rồi nói: " Chắc cô ấy tìm Lục Minh Thừa có việc."
Từ Nịnh nghe, nhíu mày nói thầm: "Sao em cảm thấy không giống vậy."
Trực giác của phụ nữ ở phương diện này, có thể nhạy bén hơn rất nhiều so với đàn ông.
Từ Mục cũng cảm thấy Lương Lỵ Tinh có chút kì quái, nhưng thật sự không cảm thấy Lương Lỵ Tinh có ý gì với Lục Minh Thừa.
Mấy người đã quen nhau từ nhỏ, nếu Lương Lỵ Tinh thật sự có ý với Lục Minh Thừa thì sẽ không đợi đến bây giờ.
Nghĩ hồi, Từ Mục nói: "Cô ấy có bạn trai rồi."
Từ Nịnh nhướng mày: "Vậy sao?"
Từ Mục gật đầu: "Ừ."
Nói rồi Từ Mục gõ đầu Từ Nịnh: "Trẻ con đừng nhiều chuyện."
Khi nói chuyện, Từ Mục nhìn Giản Hạ: "Tiểu thư Giản Hạ, có muốn đánh bóng không?"
Giản Hạ lắc đầu: "Không cần."
Từ Mục nhìn hai người một hồi, cười nói: "Anh mời hai người đi ăn cơm. Thời gian về nội thành cũng không nhiều nữa."
Giản Hạ suy nghĩ: "Không cần đâu tổng giảm đốc Từ, tôi về nhà luôn."
"Đúng đó." Từ Nịnh cười tủm tỉm, nói: "Chị Hạ Hạ đi với em đi. Một mình em ăn với anh rất xấu hổ."
Từ Mục: "..."
Đến cuối cùng, Giản Hạ không thể không đi với hai người.
Khí chất của Từ Mục rất lớn, nhưng so với Lục Minh Thừa thì dịu hơn một chút, cả người nhìn có vẻ hiền hơn, không quá lạnh lùng như vậy. Có thêm Từ Nịnh ở đây, Giản Hạ cũng không cảm thấy quá khó xử.
Lục Minh Thừa và Khương Thu Nghi rời đi, cả hai cùng đến thẳng tạp chí xã hội.
Hôm nay là thứ bảy, vừa lúc tạp chí xã hội nghỉ. Hứa Thần đã bàn bạc trước với bên này, đương nhiên có thể qua đó.
Lần trước, Khương Thu Nghi không thể đi vào, nhưng lần này lại là quang minh chính đại đi đến.
Cô nhìn xung quanh một vòng, rồi quay đầu nhìn Lục Minh Thừa: "Anh có cảm thấy nơi này vắng vẻ quá không?"
Lục Minh Thừa: "..."
Anh "ừ" một tiếng, hiểu ra, nói: "Muốn đổi sang chỗ nào?"
Khương Thu Nghi lắc đầu: "Tạm thời chưa có nghĩ kỹ, cứ để vậy đã."
Lục Minh Thừa không nói gì.
Hứa Thần đang chờ hai người đến, thấy hai người liền lên tiếng gọi: "Tổng giám đốc Lục, thiếu phu nhân."
Khương Thu Nghi cười tủm tỉm nhìn Hứa Thần, thái độ cực kì tốt: "Trợ lý Hứa Thần vất vả rồi."
Hứa Thần: "Vâng.". Nói rồi anh ta đưa hợp đồng lên: "Thiếu phu nhân ký tên ở đây."
Khương Thu Nghi nhìn Lục Minh Thừa.
Lục Minh Thừa: "Ký đi, đây là tài sản thuộc về danh nghĩa của em."
Khương Thu Nghi nghĩ nghĩ, đoán là Lục Minh Thừa không thích tạp chí xã hội, hơn nữa, nơi này cũng là do cô muốn mua. Chuyển cổ phần cho cô cũng là hợp tình hợp lý.
Dù sao, khi nào Lục Minh Thừa muốn thu hồi có thể thu hồi như cũ.
Khương Thu Nghi không sợ bị Lục Minh Thừa lừa. Bây giờ mà nói, Lục Minh Thừa sẽ không làm gì cô. Nếu mà làm thì phải nửa năm sau nữa.
Cô nhận lấy hợp đồng Hứa Thần đưa đến, xem cũng không thèm xem, trực tiếp kí tên xuống.
Lục Minh Thừa nhìn vẻ sảng khoái của cô, nhướng mày: "Em không xem qua hợp đồng sao?"
Khương Thu Nghi: "..."
Tay câm bút dừng lại, giương mắt lên nhìn Lục Minh Thừa: "Hợp đồng này luật sư chưa xem qua?"
"Xem rồi."
"Xem rồi là được." Khương Thu Nghi hợp tình hợp lí nói: "Luật sư đều đã cảm thấy không có vấn đề thì sao em có thể tìm ra vấn đề được."
Lời này làm Lục Minh Thừa thật không biết nên phản bác như thế nào.
Khương Thu Nghi ký từng tờ hợp đồng, cuối cùng hỏi: "Chẳng lẽ anh kêu luật sư gạt em?"
Lục Minh Thừa: "... không có."
Anh không hèn hạ đến mức như vậy.
Nghe vậy, Khương Thu Nghi vểnh khóe môi: "Vậy thì cần gì xem nữa."
"..."
Ký xong, Khương Thu Nghi kích động đi vào xem phòng làm việc của mình.
Văn phòng được bố trí đơn giản, ấm áp, là kiểu cô thích.
Mọi thứ bên này rất tốt. Khương Thu Nghi không có hứng thú với công ty game, nhưng tạp chí xã hội thì cô có.
Loay hoay ở trong một hồi, Lục Minh Thừa nói: "Còn thiếu cái gì nói cho Hứa Thần, cậu ta sẽ chuẩn bị."
"Giờ thì chưa biết."
Khương Thu Nghi nhịn không được đi qua ngồi vào bàn làm việc bên kia: "Anh cảm thấy còn thiếu cái gì?"
Lục Minh Thừa nhị xung quanh một vòng, kì thật cũng chẳng thiếu cái gì.
Những thứ nên chuẩn bị, Hứa Thần đều đã chuẩn bị.
Khương Thu Nghi chống cằm suy nghĩ: "Lắp máy chiếu trong phòng được không?"
Lục Minh Thừa nhíu mày: "Để xem phim?"
"Không phải." Khương Thu Nghi nói: "Dù sao đây cũng là tạp chí xã hội, thỉnh thoảng còn chụp nghệ sĩ lên bìa. Nhưng em bây giờ nhiều nghệ sĩ còn không nhận ra, nên em phải nhìn họ càng nhiều, càng nhớ."
"...."
Lục Minh Thừa: "Em kêu Hứa Thần sắp xếp."
Hứa Thần: "Vâng, ngày mai tôi cho người lại đây trang bị."
Mặt mày Khương Thu Nghi giãn ra, cười: "Cảm ơn Hứa Thần."
Ở tạp chí xã hội một hồi, đến giờ cơm tối.
Lục Minh Thừa cùng Khương Thu Nghi về nhà. Vì chuyện tạp chí xã hội nên Khương Thu Nghi liền ném cảm giác không vui ở sân golf vừa nãy ra sau đầu. Cả người đều đắm chìm trong cảm giác được làm bà chủ, tâm tình liền tốt đến nổ tung.
Lúc ăn cơm, Khương Thu Nghi cũng nhịn không được thảo luận nghiêm túc với Lục Minh Thừa.
"Khi nào thì em có thể đến công ty làm?"
Lục Minh Thừa: "Còn có chút thủ tục, có lẽ là tuần sau."
Khương Thu Nghi: "Ok."
Lục Minh Thừa nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, nhàn nhạt hỏi: "Em cứ đi làm vậy thôi?"
"?"
Khương Thu Nghi sửng sốt: "Không phải là đi làm."
Cô cũng không dấu giếm, nhỏ giọng nói: "Em là bà chủ "
"..."
Lục Minh Thừa bỗng bật cười.
Anh giương mắt nhìn cô một hồi, nhẹ nhàng cong môi, bình một câu: "Rất tốt."
Khương Thu Nghi nghe lời bình của anh, còn rất hưởng thụ.
Cô không cảm thấy suy nghĩ thế này của mình là có vấn đề gì. Cô cảm thấy mình nghĩ rất chân thật.
Cô chính là muốn trải nghiệm làm sếp chứ không phải đi làm.
Ăn cơm xong, Khương Thu Nghi về phòng xem phát sóng trực tiếp của Trần Phù.
Tặng quà xong, cô liền có chút nhàm chán.
Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm màn hình cách đó không xa, nghĩ, tìm đến show idol sống còn mà Lê Diệu giới thiệu cho cô.
Show này có mười mấy tiểu soái ca, trẻ tuổi còn đẹp trai. Phong cách gì cũng có, đùa giỡn nhu thuận hay cạnh tranh khốc liệt cũng có nốt.
Làm tạp chí xã hội, đầu tiên là phải biết hết idol.
Khương Thu Nghi không nghĩ tạp chí của cô sẽ đảm nhận chụp cho các nghệ sĩ lớn hay gì, cô định cho mình một mục tiêu trước, bắt đầu với các nghệ sĩ nhỏ. Đó cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Thần tượng nhỏ đến ảnh hậu, ảnh đế. Con người mà, phải có ước mơ.
Lục Minh Thừa mới từ phòng làm việc xử lý công chuyện xong, vừa trở về liền thấy một đám con trai cởϊ áσ.
Bước chân anh khựng lại, không thể tin được nhìn Khương Thu Nghi.
"Em đang làm gì vậy?"
Khương Thu Nghi quay đầu nhìn anh: "Anh xong việc rồi?"
Lục Minh Thừa gật đầu, chỉ tay: "Đây là cái gì?"
"Một show idol.". Khương Thu Nghi nói: "Đám người đó đang tập bơi lội."
Lục Minh Thừa nhìn kỹ, lúc này mới phản ứng kịp.
Trên màn hình lớn, ngoại trừ mấy đứa con trai lõa thể ra thì còn có bể bơi.
Nhất thời, không hiểu sao Lục Minh Thừa bỗng thấy xấu hổ. Nhưng lại không biết xấu hồ vì cái gì.
May mà Khương Thu Nghi không để ý, cô ngáp một cái, nói: "Dáng người của mấy người đó không được đẹp lắm."
Lục Minh Thừa: "..."
Khương Thu Nghi nhìn anh: "Anh cảm thấy sao?"
"Sao lại hỏi anh?" Lục Minh Thừa rũ mi nhìn cô.
"?"
Khương Thu Nghi sửng sốt một lát, lúc này mới phản ứng kịp.
Đúng ha, tại sao cô lại hỏi Lục Minh Thừa.
Khương Thu Nghi tự tìm cho mình một cái bậc thang: "Em chỉ thuận miệng hỏi. Chủ yếu do nghĩ anh cũng là con trai, nên anh sẽ đánh giá đúng trọng tâm hơn em."
Lục Minh Thừa: "Ừ, đúng là không được đẹp."
"..."
Anh khom lưng, cầm điều khiển từ xa ở bên cạnh cô, thản nhiên hỏi: "Đổi cái khác xem?"
Khương Thu Nghi chớp mắt, có chút tò mò: "Anh muốn xem cái gì?"
Lục Minh Thừa nghĩ ngợi, đề nghị: "Phim điện ảnh?"
Khương Thu Nghi:"...?"
"Anh cũng có thời gian xem phim điện ảnh?"
Lục Minh Thừa không trả lời cô vấn đề này, bắt đầu tìm kiếm.
Anh tìm vài bộ, hỏi qua ý kiến của Khương Thu Nghi rồi chọn một bộ phim bom tấn của Mỹ rất nổi trước đây.
Khương Thu Nghi đã từng đi cùng Lê Diệu ra rạp xem, nhưng giờ xem lại cũng được.
Lục Minh Thừa chưa xem, anh thậm chí còn chưa từng đi đến rạp.
Hai người yên lặng ngồi trên sô pha.
Vừa mới bắt đầu, Khương Thu Nghi không cảm thấy có gì không thích hợp. Nhưng càng xem, cô càng thấy chán.
Xem phim một hồi, cứ ngồi như thế khiến cô thoáng xấu hổ.
Càng quan trọng hơn là, Lục Minh Thừa không hề nói một câu nào, vẫn nghiên túc xem phim. Rất có khả năng, nếu có những đoạn quay không tốt, anh liền muốn gọi điện thoại cho nhà sản xuất hay đạo diễn, đàm luận thật tốt một phen.
Khương Thu Nghi không hiểu vì sao mình lại có liên tưởng kiểu này.
Suy nghĩ, cô không hỏi cười ra tiếng.
Trong căn phòng tối, giọng Lục Minh Thừa vang lên: "Cười cái gì?"
Khương Thu Nghi lập tức nghiêm mặt: "Không có gì."
Cô tò mò: "Anh cảm thấy bộ phim này hay không?"
Lục Minh Thừa: "Cũng không tệ."
Khương Thu Nghi liền phổ cập khoa học cho anh: "Doanh thu phòng vé của bộ này rất cao, hình nhừa hơn 2 tỷ hoặc 3 tỷ."
"Ừ."
Lục Minh Thừa cúi đầu nhìn cô: "Em có hứng thú?"
Khương Thu Nghi: "?"
Cô lắc đầu: "Tạm thời không có."
Cô nhìn Lục Minh Thừa, bổ sung: "Ngày nào đó em sẽ nói cho anh."
Lục Minh Thừa không nói nữa.
Nói đến đây, Khương Thu Nghi bỗng nhiên có chút tò mò: "Đúng rồi, Tổng giám đốc Lương hôm nay á, làm gì vậy?"
Lục Minh Thừa:"Liên quan đến điện ảnh."
Khương Thu Nghi hơi bất ngờ: "Điện ảnh."
"Ừ. Không ít rạp chiếu phim ở Ninh Thành là của nhà họ."
Lục Minh Thừa nói: "Còn có khách sạn."
Khương Thu Nghi gật gù ý đã hiểu.
"Vậy hai người đã từng hợp tác?"
Lục Minh Thừa gật đầu: "Từng hợp tác. Sắp tới có một hạng mục, có khả năng là sẽ hợp tác tiếp."
Anh nhìn Khương Thu Nghi, kinh ngạc nói: "Em tò mò về cô ấy?"
Khương Thu Nghi liếc mắt nhìn anh: "Không có."
Mặt cô vô cảm, nói: "Em thấy hình như hai người rất thân quen."
"Không tính là thân quen."
Lục Minh Thừa thản nhiên nói: "Từng hợp tác, lúc đi học cũng học chung trường."
Nghe vậy, đuôi lông mày Khương Thu Nghi hơi nhướng lên: "Hai người còn là bạn học?"
Lục Minh Thừa sửa đúng cho cô: "Đồng học."
Bọn họ không có chung lớp.
Khương Thu Nghi: "..."
Cô "à" một tiếng, gật đầu: "Cũng không khác nhau lắm."
Lục Minh Thừa không phản bác cô.
Yên lặng một hồi, Khương Thu Nghi lại nhịn không được, hỏi: "Cô ấy bằng tuổi anh?"
Lục Minh Thừa: "Ừ."
Anh vẫn hỏi gì đáp nấy.
Khương Thu Nghi hỏi hai câu, đột nhiên cảm giác được bản thân mình không thích hợp.
Tại sao cô lại hiếu kỳ với Lương Lỵ Tinh như vậy?
Khương Thu Nghi xoa xoa huyệt thái dương, hoài nghi chính mình bị mệt nên mới như vậy.
Cô nghĩ nghĩ, ngừng lời nói.
Cảm nhận được cô im lặng, Lục Minh Thừa liếc mắt: "Mệt?"
"Có chút."
Khương Thu Nghi nói: "Em đi tắm rửa cái."
Nói xong, Khương Thu Nghi vào phòng tắm.
Sau khi hai người đánh răng rửa mặt xong, đồng hồ cũng chỉ 12 giờ.
Khương Thu Nghi rất mệt, nhưng lại không có cách nào ngủ được ngay.
Không hiểu sao, cô vừa nhắm mắt, trong não lại hiện ra toàn là tin tức về Lương Lỵ Tinh mà cô mới biết vừa nãy.
Là một nữ cường.
Còn là nữ cường rất xinh đẹp.
Lục Minh Thừa cảm nhận được người bên lăn lộn khó ngủ, phút chốc hỏi: "Không ngủ được?"
Khương Thu Nghi mở mắt ra, nhìn về phía anh: "Có một chút."
Lục Minh Thừa: "Sao vậy?"
Khương Thu Nghi im lặng một hồi: "Không biết."
Cô trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Tổng giám đốc Lương còn xinh đẹp quá."
Lục Minh Thừa cảm thấy thật không bắt kịp tần sóng não của cô, sửng sốt một hồi mới nói: "Cũng thường."
Khương Thu Nghi kinh ngạc: "Vậy mà anh còn nói là thường sao?"
"Ừ."
Khương Thu Nghi tò mò: "Vậy anh nói xem, với anh thế nào mới là đẹp?"
Lục Minh Thừa nhìn tư thế muốn ngồi dậy của cô, liền lôi kéo cô nằm xuống lại, nhắm mắt, nói: "Chắc là em."
"?"