Chương 30

Thảo luận với Giản Hạ xong, hai người chọn một thắng địa ở gần Ninh Thành để nghỉ phép.

Mùa đông bên đó cực kì thích hợp để ngâm suối nước nóng. Nếu như có vận khí tốt thì còn có thể được ngắm tuyết, cảnh sắc cực kì mê người.

Khương Thu Nghi vốn muốn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng cô suy nghĩ, kỳ thật đã có đoạn thời gian cô không ra ngoài rồi.

Từ đây đến nguyên đán còn có vài ngày, chi bằng đi nghỉ dưỡng trước, sau đó lại ra đảo chơi.

Phong cách hành động của cô bây giờ, chính là nghĩ gì làm đó.

Dù sao Lục Minh Thừa cũng đã kêu cô không cần tiết kiệm, vậy cô cứ lãng phí một chút, chắc hẳn Lục Minh Thừa cũng sẽ không có ý kiến gì nhiều.

Giản Hạ đi mà không hề mang gì, ngoại trừ máy tính và cái điện thoại, thêm cả chứng minh thư.

Giản Hạ ôm cánh tay Khương Thu Nghi, vui vẻ không thôi: "A a a a a, tại sao cậu lại rủ tớ qua đó ngâm suối nước nóng?"

Khương Thu Nghi dò xét Giản Hạ một chút, nói đùa: "Bởi vì Diệu Diệu không rảnh."

Giản Hạ: "..."

Giản Hạ trừng mắt nhìn lại Khương Thu Nghi, hừ nhẹ, nói: "Coi tớ là thế thân đúng không? Ok, tớ ổn."

Giản Hạ ra vẻ nghiêm trọng: "Tớ cũng sẽ không..."

Hai từ "thương tâm" còn chưa nói ra, Khương Thu Nghi đã đưa cho cô ấy một cái hộp nhỏ: "Quà giáng sinh."

Hai mắt Giản Hạ sáng lên: "Là cái gì vậy?"

"Mở ra sẽ biết." Khương Thu Nghi cười cười: "Rồi tớ xem cậu có còn thương tâm hay không."

Giản Hạ không chần chờ, lập tức mở ra.

Khương Thu Nghi tặng Giản Hạ một sợi dây chuyền kim cương.

"A a a a a a!" Nháy mắt, trong xe vang lên một trận hét chói tai của Giản Hạ.

Người lái xe lén quay đầu nhìn, chỉ thấy tiểu thư Giản đang ôm thiếu phu nhân của họ, điên cuồng lắc lắc.

"Thật xinh đẹp."

Giản Hạ kích động một hồi, sục sôi nói: "A a a a a tớ thích lắm. Cậu đeo lên cho tớ thử xem."

Khương Thu Nghi buồn cười nhìn Giản Hạ: "Còn có cảm giác mình là thế thân nữa không?"

Giản Hạ nháy mắt mấy cái với cô, lại giả bộ nghiêm túc, nói: "Thế thân như vậy, tớ nguyện ý làm."

Được đãi ngộ tốt như vậy thử hỏi ai mà không muốn cơ chứ.

Khương Thu Nghi liếc Giản Hạ, bất lực với cô bạn mình.

Sau khi đeo lên, Giản Hạ soi qua soi lại trong gương, thực sự rất thích.

"Rất đẹp. Đây là lần đầu tiên tớ được nhận dây chuyền kim cương."

Khương Thu Nghi dở khóc dở cười: "Không có khoa trương vậy chứ, nếu cậu thích, lần sau tớ tặng cậu cái nữa."

Giản Hạ: "Ok."

Giản Hạ quay đầu nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Tớ có một người bạn thân như cậu rồi, vậy thì cần đàn ông làm gì nữa nha."

Giản Hạ nói nhỏ: "Nhưng mà, tớ không chuẩn bị quà giáng sinh cho cậu mất rồi."

Khương Thu Nghi: "Ừ. Không cần thiết."

Cái gì cô cũng không thiếu.

"Tớ quyết định---" Giản Hạ nhìn cô: "Viết một quyển sách dành riêng cho cậu."

"..."

Khương Thu Nghi đờ ra, cô nghĩ tới mấy sở thích gần đây của cô, không khéo vào sách của Giản Hạ rồi thành phu nhân suốt ngày chỉ biết ăn chơi mua sắm, một hình tượng xấu. Lập tức cự tuyệt: "Không cần đâu."

"Có cần thiết." Giản Hạ cười cười: "Tớ viết cho cậu tiểu thuyết 30 000 chữ, cho cậu trải nghiệm một cuộc sống khác biệt trong sách."

Khương Thu Nghi nhìn Giản Hạ như vậy, đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

"Viết ra rồi ai đọc được?"

Giản Hạ nhìn cô một chút, tràn đầy tự tin nói: "Cậu đừng có coi thường người ta, tớ viết thì tuyệt đối ai cũng đọc được."

Loại dự cảm xấu của Khương Thu Nghi ngày càng lớn hơn.

Cô nhìn Giản Hạ đang hứng thú bừng bừng, ngược lại không dội một gáo nước lạnh cho cô ấy.

Giản Hạ viết cô, cô có thể lựa chọn không xem.

Sau khi hai người đến nơi, lập tức có phục vụ tới đón hai cô, dẫn hai người đến chỗ nghỉ dưỡng.

Là một ngôi nhà bằng kính.

Phòng ở có diện tích rất lớn, vị trí cũng rất đắc biệt.

Vừa vặn ở lưng chừng núi hẻo lánh, từ trong nhà có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh núi non, cực kỳ lãng mạn.

Giản Hạ vừa thấy, lập tức kinh hỉ.

"Ở đây còn có phong cảnh thế này sao?"

"Có." Nhân viên làm việc đáp lời, mỉm cười nói: "Đây là nét độc đáo ở chỗ chúng tôi, toàn bộ khu nghỉ dưỡng chỉ có 3 nơi."

Giản Hạ hít sâu một chút, thấp giọng hỏi: "Một đêm ở đây bao nhiêu tiền?"

Nhân viên nghe hỏi vậy thì trố mắt một lát, cười nói: "Ba gian phòng ở đây đều có giới hạn hội viên."

Không phải cứ có tiền liền có thể ở lại, muốn ở thì cũng phải xem thân phận người đó là cái gì mới đủ điều kiện.

Giản Hạ: "Ồ."

Cô ấy cười: "Ra vậy, cảm ơn."

Giản Hạ nhịn không được, chạy tới chỗ Khương Thu Nghi, nhỏ giọng kêu: "Nhanh, nói cho tớ biết ở đây một đêm bao nhiêu tiền, để tớ viết truyện."

Khương Thu Nghi bật cười, hỏi vệ sĩ bên cạnh.

Thật ra cô cũng không biết, những thứ này đều là bác Từ sắp xếp.

Được câu trả lời, Giản Hạ nhìn về phía cô: "Từ giờ trở đi, tớ phải chụp ảnh kỉ niệm với từng đồ vật ở đây, tuyệt không bỏ sót cái nào."

Cô ấy nghĩ rồi nói tiếp: "Đương nhiên, tớ muốn để lại bóng dáng của tớ ở mọi nơi ở đây."

"..."

Khương Thu Nghi dở khóc dở cời: "Lố vậy luôn sao?"

Giản Hạ: "Đương nhiên."

Giản Hạ đè nặng giọng nói: "Một đêm 30 vạn, còn không đáng giá thì cái nào đáng cho lại."

Khương Thu Nghi suy nghĩ, hình như cũng đáng giá thật.

Cô gật đầu: "Vậy tùy cậu, đằng sau có suối nước nóng tự nhiên, chúng ta đi ngâm suối nước nóng, đợi tớ kêu người lại đây mát-xa cho chúng ta."

Giản Hạ: "Ok ok ok."

Cô ấy muốn được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất lần nữa.

Ngâm suối nước nóng hơn một giờ, Giản Hạ cảm thấy toàn lỗ chân lông trên người mình đều như nở ra.

Nhân viên chuyên nghiệp lại đây, mát-xa toàn thân cho các cô trước, sau đó làm SPA. Làm cho hai cô sảng khoái thật như đang tiễn vào cõi mộng.

Sau một loạt các quy trình, Giản Hạ thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

Cuộc sống giàu có chết tiệt này, sướиɠ muốn chết!

Sau khi làm Spa xong, Giản Hạ nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Cậu có cảm thấy toàn thân tớ như rã rời luôn không?"

Khương Thu Nghi không hiểu lắm, nhìn Giản Hạ: "Gì cơ?"

"Có tiền."

Giản Hạ chỉ vào chính mình: "Rất quý."

"..."

Khương Thu Nghi nín cuười: "Ừ."

Giản Hạ đến sô pha, nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, nói: "Đây là lần đâu tiên thân thể tớ được sử dụng mỹ phẩm dưỡng da trên mấy vạn."

Mà không phải là sửa tắm 100 tệ của cô ấy.

Hai người ngồi ở phóng khách chờ một hồi, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Nơi này tuy ở lưng núi nhưng không hoang vắng. Từ vị trí của hai người nhìn ra, có thể thấy được những ngọn núi trập trùng, liên miên phía xa xa. Cây cỏ xanh um tươi tốt, cảnh sắc cực kì kì vĩ.

Ngắm hồi lâu, hai người đi về phòng.

Giản Hạ viết bản thảo, Khương Thu Nghi ngủ.

Lúc Khương Thu Nghi tỉnh lại thì đã là chiều tối.

Cô lấy cái điều khiển từ xa, kéo rèm lên.

Vừa kéo ra, cô liền thấy ngay hoàng hôn lộng lẫy cuối chân trời.

Hoàng hôn nhuộm đỏ cảu bầu trời, xinh đẹp đến mức khiến cho người nhìn phải kinh ngạc bật thốt lên.

Đám mây đỏ đỏ, phiếm hồng như đang say rượu.

Khương Thu Nghi chụp vài tấm, gửi vào trong group chat của bọn họ.

Tin vừa gửi, Lê Diệu liền trả lời.

Lê Diệu: [ A a a a a, tớ hội hận tại sao lúc đó lại không đi!!! Sao hôm nay cảnh đẹp dữ vậy! ]

Khương Thu Nghi: [ Trả lời: Thời tiết hôm nay rất tốt, hoàng hôn nhìn mê hồn. ]

Lê Diệu: [ Bây giờ tớ tới thì có kịp không? ]

Khương Thu Nghi: [ Kịp. ]

Thịnh Thanh Nghê: [ Nếu không phải cửa hàng vừa mới khai trương thì tôi cũng muốn đi. ]

Giản Hạ: [ Lêu lêu lêu, tớ đang ở đây đó. ]

...

Vài người nói chuyện rôm rả, Khương Thu Nghi hỏi: [ San San đâu? ]

Thịnh Thanh Nghê: [ Đang bận, nay cửa hàng đông khách, San San vẫn bận nãy giờ, không rảnh. ]

Lê Diệu: [ San San định làm nữ cường sao? ]

Khương Thu Nghi: [ Kêu cô ấy nghỉ ngơi thích hợp đi, cứ từ từ làm. ]

Thịnh Thanh Nghê: [ Ừ. ]

Mọi người nói chuyện, ai cũng đều ghen tị Giản Hạ và Khương Thu Nghi.

Khương Thu Nghi đọc tin, nghĩ hồi rồi quyết định gửi cho Lục Minh Thừa ảnh cô chụp. Không biết bác Từ có nói cho anh biết là cô ra ngoài nghỉ dưỡng hay không.

Nhận được tin nhắn của Khương Thu Nghi thì Lục Minh Thừa đang họp.

Ngồi trong phòng họp là các quản lý cấp cao, ai nấy cũng đang nơm nớp lo sợ báo cáo tổng kết cuối năm.

Lục Minh Thừa ngồi nghe, trên mặt nãy giờ vẫn luôn vô cảm.

Mọi người nhìn anh, tim đập nhanh một nhịp, thở mạnh cũng không dám.

Bọn họ lo lắng sợ mình nói sai, một giây sau sẽ bị Lục Minh Thừa tuyệt tình đuổi cổ.

Bỗng dưng, bên trong căn phòng hội nghị yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại.

Lúc đang họp, Lục Minh Thừa có quy định toàn bộ điện thoại phải để chế độ yên tĩnh.

Nghe được âm thanh này, tất cả mọi người nhìn quanh, muốn xem một chút đến cùng là ai chán sống, dám để điện thoại rung chuông ở cuộc họp lớn này.

Đang dáo dác nhìn thì họ phát hiện... Lục Minh Thừa cầm điện thoại lên.

Hứa Thần ngồi bên cạnh đang ghi ghi chép chép, cũng len lén nhìn qua màn hình.

À, ra là tin nhắn của phu nhân tổng tài. Khó trách.

Lục Minh Thừa cúi mắt, mở khung chat ra, thấy mấy tấm hình mà Khương Thu Nghi gửi, trả lời cô: [ Đẹp. ]

Khương Thu Nghi: [ Đúng không, nơi này phong cảnh siêu cấp đẹp. Bác Từ có nói cho anh là em ra ngoài chơi chưa? ]

Lục Minh Thừa: [ Rồi. ]

Khương Thu Nghi mới ra cửa, bác Từ liền gọi điện thoại báo ngay cho anh.

Lục Minh Thừa cũng không có ý kiến gì đối với chuyện cô ra ngoài chơi này.

Có một số chuyện giữa hai người, không ai can thiệp lẫn ai.

Khương Thu Nghi: [ Ok. ]

Lục Minh Thừa: [ Em đi cùng bạn? ]

Khương Thu Nghi: [ Đúng rồi. ]

Lục Minh Thừa: [ Đi mấy ngày? ]

Khương thu Nghi: [ Hai ba ngày gì đó. ]

Lục Minh Thừa: [ Ừ. ]

Hai vợ chồng nói chuyện sơ sơ vài câu, rồi anh nói cô biết là anh đang họp, Khương Thu Nghi liền không làm phiền anh nữa.

Lục Minh Thừa cũng để điện thoại xuống.

"Xin lỗi mọi người."

Rồi anh nhìn lên, nhìn sang quản lý đột nhiên im bặt, thoáng cau mày: "Nói xong rồi?"

Quản lý cảnh giác, lập tức nói: "Còn hạng mục cuối đang báo cáo."

Lục Minh Thừa không có biểu cảm: "Tiếp tục."

Mọi người: "..."

Sau khi hội nghị kết thúc, tất cả mọi người ra ngoài.

Vài người lôi kéo Lưu Đống cũng tham dự hội nghị vừa nãy, nhỏ giọng hỏi: "Lưu Đống, Lục tổng có chuyện gì quan trọng sao?"

Lưu Đống: "Hả?"

Anh ta sửng sốt một lát, rồi cười: "Không có việc gì quan trọng."

"Nhưng trước đây Lục tổng chưa từng xem điện thoại trong lúc họp. Không phải là dự án du lịch có gì thay đổi chứ?"

Lưu Đống dở khóc dở cười: "Chắc không có đâu."

Tuy Lưu Đống không nhìn thấy được điện thoại của Lục Minh Thừa, nhưng nếu không nhầm thì đó có lẽ là tin nhắn của Khương Thu Nghi gửi tới.

Những người khác gửi tin wechat, Lục Minh Thừa rất ít khi xem, phần lớn cùng toàn để chế độ không làm phiền.

Ứng phó xong với đám quản lý, Lưu Đống đi sang bên khác.

Vừa đi khỏi đi được một đoạn, một trợ lý khác lại nói: "Lưu Đống, tiểu thư Từ đến."

Lưu Đống ngẩn ra, nhớ tới cú điện thoại hôm qua: "Được, để tôi đi nói với Lục tổng. Cô ấy chờ lâu chưa?"

Trợ lý kia nói: "Khoảng một tiếng."

Tối qua Từ Uyển Bạch hẹn gặp Hứa Thần vào lúc 5 giờ chiều.

Nhưng cuộc họp hôm nay kéo dài rất lâu, lúc này đã gần giờ tan việc rồi.

Lưu Đông không chậm trễ nữa, biết lần gặp mặt này có quan trọng, nhanh chân đến báo cho Lục Minh Thừa.

"Lục tổng."

Lưu Đống liếc mắt nhìn Hứa Thần, thấp giọng nói: "Tiểu thư Từ đến."

Lục Minh Thừa: "Cho cô ấy vào."

Rồi anh nhìn sang Hứa Thần, giao phó: "Gửi tôi trước 10 giờ tối."

Hứa Thần: "Vâng."

Từ Uyển Bạch đã đến văn phòng của Lục Minh Thừa vài lần, nhưng lần nào anh cũng mắc họp.

Lục Minh Thừa là người đàn ông lạnh lùng, rất kiệm lời. Ngoại trừ chuyện công, anh không thừa một câu nói nhảm nào nữa.

Nghĩ đến điều này, Từ Uyển Bạch cảm thấy có chút thất bại.

Cô ta biết Lục Minh Thừa là người đàn ông rất khó đối phó, nhưng cô ta vẫn muốn thử. Cô ta không muốn phải đợi đến một nam sau, Lục Minh Thừa mới là của cô ta.

Có hệ thống hỗ trợ, Từ Uyển Bạch cảm thấy chỉ cần thời gian mấy tháng, cô ta sẽ có thể khiến cho Khương Thu Nghi ly hôn với Lục Minh Thừa.

"Lục tổng."

Từ Uyển Bạch đứng trước bàn làm việc của anh, dịu dàng gọi.

Lục Minh Thừa ngẩng đầu, lịch thiệp, nói: "Tiểu thư Từ, mời ngồi."

Anh thản nhiên nói: "Xin lỗi đã để tiểu thư Từ đợi lâu."

Từ Uyển Bạch mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không sao, tôi cũng không có gấp gì. Lục tổng là người bận rộn, chờ là chuyện đương nhiên."

Lục Minh Thừa liếc Từ Uyển Bạch một chút, đi thẳng vào chủ đề: "Tiểu thư Từ nói phương án có chỗ nên thay đổi, là chỗ nào?"

Từ Uyển Bạch hơi ngừng, cầm bản phác thảo ra.

"Chỗ này, tôi cảm thấy phải có một chút thay đổi nhỏ..." Chớp mắt, Từ Uyển Bạch liền vào trạng thái chuyên nghiệp.

Chỉ khi cô ta chuyên nghiệp, Lục Minh Thừa mới cho cô ta cơ hội.

Nghe Từ Uyển Bạch nói xong, Lục Minh Thừa hơi bất ngờ.

Không tồi, suy tính rất chu đáo.

Anh gật đầu, mặt không đổi sắc: "Ý kiến rất tốt, tối nay tôi về xem lại."

Anh cúi đầu nhìn thời gian, 6 giờ.

Anh không nghĩ nhiều, nói: "Hôm nay tới đây thôi."

Từ Uyển Bạch ngẩn ra, mấp máy môi: "Lục tổng có hẹn sao?"

Lục Minh Thừa nhìn Từ Uyển Bạch: "Có chuyện gì?"

Từ Uyển Bạch im lặng một lát rồi cười nói: "Nếu Lục tổng không ngại, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, thế nào? Còn một số chỗ nhỏ cũng cần cải biến một chút, tôi không muốn nó phải kéo dài mấy ngày sau."

"...."

Nói xong, Từ Uyển Bạch có chút khẩn trương.

Cô ta không biết biểu hiện của mình có rõ ràng quá hay không, cũng không biết Lục Minh Thừa sẽ đồng ý với cô ta hay không.

Nhưng vô luận là anh có hiểu ý của cô ta hay không, chỉ cần Lục Minh Thừa đồng ý, vậy là đủ rồi.

Từ Uyển Bạch không sợ người khác nói mình có tâm tư xấu xa. Người đàn ông này dù sao cũng sẽ là của cô ta, bây giờ cô ta hành động sớm hơn một chút thì có sao?

Khương Thu Nghi mới là kẻ thứ ba, một người chẳng giỏi việc thương trường, không có tư cách trở thành thiếu phu nhân của Lục Minh Thừa.

Khương Thu Nghi một chút cũng không xứng.

Từ Uyển Bạch không yên lòng, nhìn lên anh, nhẹ nhàng gọi: "Lục tổng?"

Lúc này, Lục Minh Thừa mới hoàn hồn, nhấc mí mắt nhìn về phía Từ Uyển Bạch.

Trí nhớ của anh không sai, quần áo trên người của cô gái này, chính là bộ đồ công sở hôm qua Khương Thu Nghi đóng gói cho cô ta. Nhìn qua quả thực không tệ.

Lục Minh Thừa không phải người ngu, ở vị trí của anh, số người thầm thương trộm nhớ, ám chỉ đủ điều với anh không thiếu.

Chẳng qua, anh đối với Từ Uyển Bạch, xác thật là chẳng có chút suy nghĩ vượt rào nào cả.

Đên bây giờ nghe được Từ Uyển Bạch nói ra lời này, anh mơ hồ hiểu được vì sao hôm qua Khương Thu Nghi lại làm như vậy.

Nghĩ đến đây, Lục Minh Thừa đặt cây bút trong tay xuống, nhìn cô ta: "Tiểu thư Từ."

Từ Uyển Bạch khẩn trương nhìn anh: "Lục tổng, anh nói đi."

Lục Minh Thừa nói bằng giọng bình thản: "Đã tới giờ tan làm, tôi bên này không tiện làm trễ thời gian của tiểu thư Từ nữa."

Từ Uyển Bạch hơi ngừng, nghe được rõ ràng lời của anh.

Cô ta hít sâu một hơi, nắm chặt túi, nói: "Lục tổng, tôi sau khi tan việc cũng không có việc gì, chỉ cần anh không ngại --"

Từ Uyển Bạch còn chưa nói hết đã bị Lục Minh Thừa đánh gãy lời.

"Tôi ngại." Lục Minh Thừa nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Công việc là công việc, mong tiểu thư Từ đúng mực."

Anh nhìn bộ dáng giả ngu của Từ Uyển Bạch, nhắc nhở: "Lục thị cùng Quảng Điện hợp tác đã nhiều năm, tôi không mong bởi vì một chút việc nhỏ mà khó xử cho cả hai."

Từ Uyển Bạch không lên tiếng, cô ta cắn chặt môi, mặt đầy ủy khuất.

"Lục tổng, tôi không có ý đó."

Lục Minh Thừa không ngại, nhìn thẳng cô ta, ấn chuông xuống dưới:"Hứa Thần, tiễn người."

Trước khi Hứa Thần tiến vào, Lục Minh Thừa nhìn bản thiết kế rất tốt của Từ Uyển Bạch, cho cô ta lời khuyên cuối cùng: "Tiểu thư Từ, có tâm tư gì tốt nhất thu lại, Lục thị rất không ngại đổi một nhà thiết kế."