Chương 20

Từ tập đoàn Lục thị đi ra, tâm tình của Khương Thu Nghi rất tốt.

Cô ngâm nha một đoạn hát nhỏ, vừa lên xe. Người lái xe quay đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Thiếu phu nhân, cô về nhà luôn sao?

Khương Thu Nghi: "Về đi."

Bôn ba bên ngoài hơn nửa ngày, cô cũng có chút mệt mỏi.

Khương Thu Nghi vừa nói xong, điện thoại lập tức rung lên, là Khâu Kiến Bạch gửi tin nhắn đến.

Khâu Kiến Bạch: [ Tìm được huấn luyện viên rồi, cô có muốn gặp không? ]

Khương Thu Nghi: [ Là ai vậy? ]

Khâu Kiến Bạch: [ Một tuyển thủ đã giải nghệ. Kỹ thuật rất tốt, nhưng tính tình tương đối nóng nảy. Tên là Địch Phong. ]

Khâu Kiến Bạch nhân tiện gửi cho Khương Thu Nghi tư liệu về Địch Phong.

Khương Thu Nghi mở ra xem, thật có chút kinh ngạc.

Vị Địch Phong này, từng là quán quân giải vô địch toàn quốc. Nhưng sau này bởi vì nguyên nhân chấn thương ở tay, ở một trận thi đấu gặp sai lầm, cuối cùng giải nghệ.

Lúc giải nghệ thì anh ta bị chửi rất thảm.

Sau đó, anh ta mai danh ẩn tích một thời gian, tất cả mọi người đều nói Địch Phong muốn lui về làm huấn luyện viên cho chiến đội.

Anh ta xác thật có làm, chẳng qua dạy dỗ không được học trò giỏi, cho nên anh ta cảm thấy vô cùng thất bại, rồi suy sụp.

Lần này Khâu Kiến Bạch cũng là trời xui đất khiến gặp được Địch Phong. Cùng Địch Phong nói chuyện, mới đồng ý để Địch Phong qua bên chỗ bọn họ xem thử.

Khương Thu Nghi xem xong, nghĩ chút rồi trả lời lại: [ Cũng được, ngài mai đi. Tôi cũng tiện thể hỏi chồng của tôi coi có tới được hay không. ]

Khâu Kiến Bạch: [ ? Chồng cô? ]

Khương Thu Nghi: [ Yes ]

Khâu Kiến Bạch: [ Ồ, đến được thì nói cho tôi. ]

Khương Thu Nghi: [ Okay. ]

Khương Thu Nghi: [ Bọn Trần Phù mấy ngày nay có nghe lời không? Có xảy ra chuyện gì không? ]

Khâu Kiến Bạch: [ Chuyện lớn thì không có. Nhưng phát trực tiếp, bọn họ bị khıêυ khí©h không ít. Nhưng mà tính cách bọn họ tương đối ổn định, có thể nhịn được, cũng không để ý. ]

Mấy ngày gần đây Khương Thu Nghi tương đối bận bịu, không co thời gian rảnh để xem trực tiếp, chú ý mấy cậu nam sinh kia.

Nhìn tin nhắn của Khâu Kiến Bạch, lúc này Khương Thu Nghi mới lên weibo xem thử.

Vừa mở ra, cô đã thây ngay ở trên siêu thoại của Trần Phù loạn thành một đống.

Ngoại trừ các fan hâm mộ của Trần Phù thì có rất nhiều người khác chạy vào chửi bới cậu ấy.

Tương tự, số người còn nói sẽ đến chống mắt lên xem đại fan Trần Phù thật sự ghê gớm đến mức nào.

Khương Thu Nghi phát hiện, hai bài đăng ở trên weibo trước đó của cô có rất nhiều bình luận để lại.

Thậm chí có người còn khuyên cô, sớm từ bỏ nhóm người mà cô đang theo dõi đó đi, bọn họ sẽ không vào được giải đấu vô địch, không cần thiết lãng phí thời gian trên người bọn họ, chi bằng cân nhắc mấy tuyển thủ vừa có nhân khí vừa có danh tiếng.

Nhìn đến comment này, Khương Thu Nghi hơi nheo mắt.

Lãng phí thời gian?

Ồ, cô ngược lại là muốn nhìn xem, mấy người này lớn mặt thế nào bày đặt đi qua weibo của cô tỏ vẻ khuyên nhủ. Gớm lắm cũng chỉ là chó khen mèo dài đuôi.

Trừ mấy đó ra, còn có người mắng cả cô.

Nói cô có tiền không phải cứ muốn làm gì thì làm. Đập tiền là một hành vi thấp kém, mấy người thần tượng chỉ toàn dựa đó mà ăn lợi, thà rằng lấy tiền đi làm từ thiện còn hơn.

Khương Thu Nghi đọc, trừng mắt suy nghĩ.

Có tiền nên muốn làm gì thì làm rồi sao? Ai nói nhà cô không làm từ thiện? Mấy người mà cứ ghen ăn tức ở vào dạy cô cách tiêu tiền thế này, nhất định là không có tiền mới vậy nha.

Cô mở khung chat riêng tư weibo của fan đó, liền phát hiện chính là bạn fan hâm mộ bị cô dọa sợ cho chạy lần trước.

Khương Thu Nghi lướt từ đầu tới cuối một vòng, không thấy bất kì cái gì thú vị. Bạn fan kia ngoại trừ thường xuyên like share những buổi phát sóng game thì còn tham gia rút thưởng.

Nhìn đến cái này, Khương Thu Nghi rơi vào trầm tư.

Mười phút sau, Khâu Kiến Bạch nhận được điện thoại của Khương Thu Nghi, anh ta kinh ngạc, hỏi: "Cô nói cái gì? Cô muốn làm chương trình rút thưởng?"

"Đúng vậy, kéo fan." Khương Thu Nghi nói: "Chiến đội của chúng ta phải từ từ tiếp cận với mọi người. Đây là phương pháp nhanh chóng nhất, anh cảm thấy thế nào?"

Khâu Kiến Bạch: "...Vậy cô muốn rút cái gì?"

Khương Thu Nghi im lặng một hồi, thấp giọng hỏi: "Fan nữ trò chơi cũng không có ít đúng không?"

"Ừ."

Khương Thu Nghi: "Vậy tôi tặng túi?"

Khâu Kiến Bách nhíu mày, chần chừ hỏi: "Túi gì?"

"Hermes đi?"

Khương Thu Nghi hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"

Mặc dù Khâu Kiến Bạch là một thẳng nam, nhưng anh ta cũng biết 1 túi Hermes bao nhiêu tiền. Huống chi rút thưởng bằng túi Hermes, tuyệt đối không hề rẻ.

Anh ta trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy không được tốt lắm."

Khương Thu Nghi: "?"

Khâu Kiến Bạch im lặng một lát, nhắc nhở: "Con trai cũng thích rút thưởng."

Khương Thu Nghi: "Thật không?"

Khâu Kiến Bạch: "Thật."

Khương Thu Nghi "a" lên một tiếng: "Vậy con trai thích gì? Chúng ta có thể bỏ hai món, hoặc chuẩn bị nhiều quà một chút."

Khâu Kiến Bạch: "Cô cảm thấy cái gì tốt?"

Khương Thu Nghi nghĩ hồi: "Giày?"

Khâu Kiến Bạch: "Thương hiệu nào?"

Khương Thu Nghi:"Nào cũng được. Tôi thấy một số mẫu của AJ cũng khá đẹp."

"..."

Khâu Kiến Bạch nghẹn lời, thấp giọng nói: "Xin cô đấy, đừng có xài tiền xa hoa vậy chứ."

Anh trực tiếp gợi ý: "Rút áo thun đi."

"Đó thì có nhiêu đâu chứ." Khương Thu Nghi nói: "Quá keo kiệt."

Không phù hợp với địa vị đại fan của cô.

Khâu Kiến Bạch: "..."

Khương Thu Nghi ngẫm nghĩ một lát: "Áo thun thì cũng được. Nhưng không thể chỉ có mỗi áo thun thôi. Mặt khác để tôi đi xem coi mấy chiến đội eSport khác tặng cái gì."

Khâu Kiến Bạch: "Cũng được."

Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi liền lên mạng lục soát.

Cô phát hiện thật sự là không có ai rút thưởng bằng túi. Ngoại trừ áo thun thì chỉ toàn là rút tiền.

Hình thức rút thưởng bằng tiền này quả thật cũng khá là tiện, đưa tiền xong để họ muốn mua gì thì mua.

Lướt xuống một hồi, trong lòng Khương Thu Nghi đã có chủ ý.

Cô ghi vào cuốn sổ ghi lại giải nhất rút bao nhiêu, giải nhì rút bao nhiêu.

Sau khi viết xong liền gửi cho Khâu Kiến Bạch, nghiêm túc hỏi: [ Anh cảm thấy thế nào? ]

Khâu Kiến Bạch nhìn xong, đột nhiên thấy đời thật nhiều trắc trở.

Tại sao lại có một người có thể tiêu tiền như nước đến như vậy chứ?

Anh ta đắn đo một hồi, giảm bớt mấy con số không rồi gửi lại cho Khương Thu Nghi.

Khâu Kiến Bạch: [ Lần đầu tiên, đừng làm quá lớn. ]

Khương Thu Nghi: [ Ồ. Ok. ]

Khâu Kiến Bạch: [ Khi nào rút thưởng? ]

Khương Thu Nghi: [ Sau khi kí hợp đồng với Địch Phong rồi quyết định sau. ]

Khâu Kiến Bạch không có ý kiến.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Khương Thu Nghi suy nghĩ một chút, dự định chờ đến ngày Nghê Cẩm khai trương, cô cũng muốn làm rút thưởng.

Tuy nhiên, chỉ có thể làm trên weibo.

Nhưng mà weibo của cô có rất nhiều thiên kim, phu nhân khác follow. Đến lúc đó, khi Chân Bình cùng mấy người họ biết được hoạt động của cô, cũng không biết là họ sẽ nói như thế nào.

Nhưng ngẫm lại, cô đã làm đến nước này rồi cũng không cần sợ Chân Bình nói cái gì nữa.

Dù sao, Chân Bình cũng không nói lại Lục Minh Thừa.

Nghĩ như vậy tuy rằng có chút bất hiếu, nhưng đó chính là sự thật.

Ở Lục gia, có chút gì đó cảm giác trọng nam khinh nữ.

Mà Lục Minh Thừa, hiện tại anh chính là người cầm quyền của cả Lục thị, tất cả mọi người đều phải nghe theo anh.

Buổi tối, Lục Minh Thừa có buổi xã giao.

Khu du lịch sắp được khởi công, có không ít người bắt đầu muốn có một chân trong dự án ấy.

Lúc Lục Minh Thừa đến, trong phòng bao đã có khá nhiều người.

Đa số đều là những gương mặt quen thuộc, còn có mấy trưởng bối đã quen từ khi anh còn nhỏ.

"Minh Thừa đến rồi."

Lục Minh Thừa gật đầu, chủ động cầm lấy ly rượu trên bàn, nhạt tiếng, nói: "Tôi đến chậm, xin uống một ly trước."

Mọi người cười hả hả, nói: "Không đến muộn, không đến muộn. Là chúng ta đến sớm."

Tuy nói như thế, nhưng Lục Minh Thừa vẫn không hạ thủ lưu tình với bản thân.

Uống một ly, anh mới ngồi xuống ghế giữa.

Một đám đàn ông vui chơi giải trí, vừa ăn vừa nói chuyện.

Lục Minh Thừa tuy ít nói, nhưng anh cũng biết mục đích của buổi xã giao này là gì.

Anh nghe mọi người xung quanh a dua nịnh hót, bỗng nhiên có chút mệt mỏi.

"Minh Thừa này, dự án du lịch bên kia đã quyết định chưa?"

Lục Minh Thừa mỉm cười, nói: "Sắp rồi,"

"Vậy mấy việc lặt vặt của khách sạn du lịch chắc chưa quyết định đúng không?"

"Đúng ha, Minh Thừa, sao cậu không quyết định luôn đi?"

"Sao có thể quyết định nhanh như vậy được. Dự án còn chưa khởi công đâu. Nào, Minh Thừa, uống một ly."

"..."

Một khi dự án du lịch nghỉ dưỡng đó khởi công, chắc chắn số người muốn đến rút ngắn quan hệ sẽ không ít.

Lục thị phụ trách thi công, phát triển dự án cùng khách sạn. Tuy nhiên không có khả năng bao quát hết toàn bộ.

Như chăn nệm khách sạn, ngăn tủ, v.v, đồ trang trí sẽ có người khác nhận thầu.

Hoặc, muốn phát triển dự án thì trước hết phải cần có một lô đất đẹp, vị trí mặt tiền.

Mảnh đất mà Lục thị sử dụng đó là cùng chính phủ hợp tác. Triển vọng rất sáng, vị trí cũng vô cùng tốt.

Trong tương lai, nơi này sẽ trở thành một nơi du lịch lớn nhất ở Ninh Thành, rất thu hút khách du lịch. Tất cả mọi người ai cũng muốn ra vào đây vui chơi, kiếm tiền.

Lục Minh Thừa biết rõ, nên cũng gật đầu phụ họa.

Anh nhìn nụ cười trên mặt của mọi người, trong lòng đột nhiên nghĩ tới tin tức mà Hứa Thần trở về báo cáo hôm nay.

Hành động của Khương Thu Nghi ở Hâm Trạch, Hứa Thần báo cáo không hề sót một chút gì.

Nghĩ đến đây, tâm tình Lục Minh Thừa cũng tốt hơn một chút.

Kỳ thật, cuộc sống hiện tại của Khương Thu Nghi thế này, chính là nhẹ nhàng nhất và vô tư nhất.

Ngồi lâu, Lục Minh Thừa cũng có chút mệt.

Anh nói với người bên cạnh một câu rồi đứng dậy đi toilet.

Lúc rửa tay, anh lại nghe được một giọng nữ khá quen vang lên.

"Lục tổng."

Lục Minh Thừa khóa vòi nước, nghiêng đầu nhìn qua cô gái bên cạnh.

Từ Uyển Bạch mặc một bộ váy màu đen, trông gợi cảm hơn nhiều so với lúc đi làm ngày thường, lại mang một chút cảm giác gì đó bảo thủ, rất chuẩn.

Cô ta mỉm cười, lấy một khăn tay trong túi ra đưa cho Lục Minh Thừa, ôn nhu nói: "Thật trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây."

Lục Minh Thừa hơi ngừng, nhìn khăn tay cô ta đưa tới, không cảm xúc nói: "Không cần, cảm ơn."

Từ Uyển Bạch giật mình, nhưng cũng không thấy xấu hổ.

Cô ta cười cười, thấp giọng nói: "Xin lỗi, là tôi thất lễ."

Lục Minh Thừa không nói chuyện.

Tự anh rút một miếng giấy, lau mấy giọt nước còn đọng lại trên tay.

Từ Uyển Bạch vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy hết thảy mọi cử động của anh đều hết sức mê người.

Ánh sáng dưới trần nhà phác họa rõ nét dung mạo tuấn tú của người đàn ông, ngón tay thon dài, đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật.

Mà đôi tay này, chính là đôi tay vàng bạc, điều khuyển tập đoàn chủ chốt của cả quốc gia.

Nghĩ đến đây, Từ Uyển Bạch càng thêm động tâm.

Cô ta hơi mím môi, đè nặng nội tâm kích động của chính mình lại, thấp giọng nói: "Lục tổng đàm luận ở nơi này sao?"

Lục Minh Thừa gật đầu.

Từ Uyển Bạch cười cười, ô nhu nói: "Sinh nhật của một đồng nghiệp ở Quảng Điện, vừa vặn đãi tiệc ở đây, nên tôi cũng tới đây ăn."

Lục Minh Thừa không nói chuyện, sắc mặt nhạt nhẽo đi ra ngoài. Bên người anh vẫn luôn mang theo vệ sĩ, cho nên Từ Uyển Bạch cũng không thể đi qua gần được.

The sau hai bước, Từ Uyển Bạch cực kì khéo léo, nói: "Lục tổng, tôi đến phòng rồi, anh đi thong thả."

Lục Minh thừa gật đầu, xoay người đi về phòng.

Anh không có đem chuyện gặp được Từ Uyển Bạch để ở trong lòng. Đối với anh, chuyện không quan trọng, anh sẽ không rảnh nhớ.

Trở lại phòng bao, anh liền bị lôi kéo uống nhiều rượu.

Lục Minh Thừa lạnh nhạt ứng phó, ngồi nghe đám người thổi phòng, thậm chí còn nghe được có người nói về Khương Thu Nghi.

Lục Minh Thừa vẫn không đổi sắc ngồi nghe, nội tâm bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc muốn về nhà.

Xúc động đến bất chợt ấy, anh cũng không biết tại sao. Hoặc có thể bởi vì, anh nghe bọn họ đang bàn luận về Khương Thu Nghi.

Mà giờ phút này, Khương Thu Nghi đang ở phòng khác cùng bác Từ làm đồ, bỗng nhiên hắt hơi một cái.

Bác Từ lập tức lo lắng: "Thiếu phu nhân sẽ không phải là bị cảm chứ?"

Khương Thu Nghi xoa mũi: "Chắc không đâu."

Cô dịu dàng nói: "Bác đừng quá lo lắng."

Bác Từ gật đầu, nhưng vẫn đi vào nhà bếp rót cho cô một ly nước nóng: "Thiếu phu nhân uống nhiều nước ấm một chút, thời tiết càng ngày càng lạnh, vẫn nên chú ý thì hơn."

Khương Thu Nghi cười: "Cảm ơn bác Từ."

Cô nâng ly uống xong, cười tủm tỉm nói: "Cổ hỏng quả thật thoải mái hơn không ít."

Bác Từ: "Hay mấy thứ này cứ giao cho tôi làm hết đi?"

"Không cần." Khương Thu Nghi nhìn bác: "Bác Từ giúp con một chút là được rồi."

Cô đang làm bánh quy cho bọn Trần Phù.

Ngày mai sau khi thức dậy, cô còn dự định làm bánh ngọt.

Lúc nãy khi vừa mới về đến nhà, Khâu Kiến Bạch mới nói cho cô biết ngày mai chính là sinh nhật 18 tuổi của một tuyển thủ trong đội.

Cậu nam sinh đó mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nương tựa theo ông bà nội mà lớn lên. Sau này ông bà nội cũng đều lần lượt đi mất, để lại cậu ta, hằng ngày nhặt rác mưu sinh. Sau đó yêu thích trò chơi.

Cậu nam sinh không có đi học, ông chủ quán nét bởi vì thấy cậu ta đáng thương, nên mới miễn cưỡng cho cậu ở lại quán net lao động trẻ en.

Sau đó, cậu ta có một số tiền nhỏ, mua một chiếc máy tính cũ giá rẻ từ chủ quán net và bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Sau khi theo Vương tổng, cậu được ăn no mấy ngày, sau lại khôi phục chuỗi ngày khổ cực bấp bênh.

Đến bây giờ, cậu ta mới thực sự cảm nhận được một chút hy vọng.

Khương Thu Nghi biết được, cảm giác của cô vô cùng phức tạp.

Thật không biết nên nói cái gì.

Khâu Kiến Bạch nói cho cô biết, kỳ thật là muốn hỏi ý kiến của cô, anh ta muốn mua một cái bánh kem. Bởi vì anh ta nghe nói, cậu nam sinh đó chưa từng được ăn bánh kem của chính bản thân mình.

Trước kia, phần lớn là sinh nhận của bạn hoặc là người khác, cậu ta mới dám ăn thử.

Nghe xong, trong lòng Khương Thu Nghi có chủ ý.

Bình thường cô ít khi quan tâm bên chiến đội họ. Nhưng làm bánh ngọt cho cậu ta, hẳn là có thể.

Hiện tại tuy cô khá không thích làm, nhưng cô rảnh. Đó cũng là lí do vì sao lần trước phu nhân Vương muốn tìm cô nhờ làm bánh ngọt. Vị bánh của Khương Thu Nghi làm, phải nói là vô cùng tốt.

Ngọt nhưng không ngấy.

Hơn nữa còn có thể làm đủ loại dạng bánh.

Nhưng Khương Thu Nghi sợ bánh ngọt không đủ no, nên cô tính toán muốn làm bánh quy cho họ, thêm với đó là một ít đồ ăn nhẹ. Tự cô làm, vừ sạch sẽ vừa tiết kiệm.

Sau khi nặn xong, Khương Thu Nghi để bác Từ bỏ vào lò nướng.

Cô về phòng tắm rửa một cái, xuống dưới lầu thì bánh quy đã được nướng xong.

Khương Thu Nghi nếm một miếng thử, cực kì hài lòng.

"Bác Từ, bác thử xem."

Bác Từ cũng ăn một cái, khen ngợi: "Thiếu phu nhân làm quả thực rất ngon."

Khương Thu Nghi cong môi cười, nói: "Vậy bác Từ đóng gói giúp con một chút nhé. Con hơi mệt, về phòng nghỉ tí đây."

"Được, thiếu phu nhân đi đi."

Khương Thu Nghi gật đầu, suy nghĩ chút rồi nói: "Hôm nay tiên sinh có xã giao, bác chuẩn bị chút canh giải rượu."

"Vâng."

Giao phó xong, Khương Thu Nghi về phòng.

Bôn ba cả một ngày, sớm đã mệt mỏi.

Cô không đợi Lục Minh Thừa, đắp chăn nằm ngủ.

Đêm khuya, Lục Minh Thừa về nhà thì chỉ còn bác Từ là chưa ngủ.

"Sao còn chưa nghỉ ngơi?"

Bác Từ cười cười, nghe được mùi rượu trên người anh, thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân nói tối nay ngài có xã giao, kêu tôi chuẩn bị cho ngài ít canh giải i rượu."

Lục Minh Thừa hơi ngừng, có chút bất ngờ.

"Thiếu phu nhân ngủ rồi?"

Bác Từ gật đầu: "Đúng vậy."

Lục Minh Thừa nhận lấy canh giải rượu từ bác Từ, uống xong mới hỏi: "Trong canh có mùi gì sao?"

Bác Từ trố mắt một lát, thấp giọng nói: "Tối nay thiếu phu nhân làm bánh quy, có lẽ là mùi hương của bánh."

Lục Minh Thừa ngửi ngửi, phát hiện quả thật có mùi sữa tươi.

"Sao bỗng nhiên thiếu phu nhận lại làm bánh?" Lục Minh Thừa thuận miệng hỏi.

Anh nhớ không lầm, thì hai tháng nay Khương Thu Nghi đã không vào bếp. Cô đột nhiên giống như ghét chuyện làm bánh này vậy. Ngay cả anh cũng chưa được ăn lại món gì đó cô làm.

Bác Từ không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Thiếu phu nhân nói ngày mai là ngày sinh nhật của 1 em traii trong chiến đội. Thiếu phu nhân muốn làm bánh ngọt cho người đó. Nhưng sợ bánh ngọt không đủ no, nên thiếu phu nhân chuẩn bị thêm chút bánh quy."

Lục Minh Thừa: "..."

Anh nhìn theo mắt của bác Từ, có tổng cộng mười hộp đựng bánh, vừa tinh xảo lại đẹp mắt.

Anh nhìn một lát, thấp giọng hỏi: "Hết nhiêu đó?"

Bác Từ: "Đúng vậy."

Lục Minh Thừa: "..."

Bây giờ Khương Thu Nghi làm bánh, cũng không để lại cho anh một phần.

Nhìn Lục Minh Thừa trầm mặc, bác Từ suy đoán, nói: "Tiên sinh có muốn nếm thử không? Tay nghề của thiếu phu nhân rất tiến bộ."

"Không cần." Lục Minh Thừa không đổi sắc, nói: "Đang đẹp, đừng phá."

Bác Từ gật đầu: "Ừm... thiếu phu nhân nói mười bình nhỏ, vừa vặn mỗi người một bình."

Bác nói xong, nhìn về phía Lục Minh Thừa: "Tiên sinh, còn có việc gì sao?"

Lục Minh Thừa: "Không có."

Bác Từ: "Vậy tiên sinh mau nghỉ ngơi sớm."

"..."