Hai người đàn ông buông điện thoại xuống, Hoắc Tầm cầm ly trà trợ lý mới vừa mang đến, cụng ly với Lục Minh Thừa: "Uống miếng trà đi."
Tỉnh táo một chút.
Lục Minh Thừa ngược lại không có phản ứng gì lớn lắm.
Anh chỉ nhắn lại cho Khương Thu Nghi một tin nhắn "Được.", thả điện thoại xuống.
Lục Minh Thừa nhấp một ngụm trà, xong mới hỏi: "Hai người xem trực tiếp gì vậy?"
Hoắc Tầm: "Chắc là phát sóng game."
Khoảng thời gian trước, Hoắc Tầm đã từng nghe Lê Diệu nhắc đến cái này.
Lục Minh Thừa hơi ngừng, nhìn về phía Hoắc Tầm: "Trò chơi trực tiếp gì?"
"Cậu không biết?" Hoắc Tầm mở ứng dụng trên điện thoại lên, cho anh xem một video ngắn: "Là một đám nam sinh trẻ tuổi chơi game."
Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm nơi màn hình điện thoại nửa phút, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
"Rất hay sao?"
"Cậu không hiểu." Hoắc Tầm nói: "Bây giờ phát sóng trực tiếp game thế này cực kì hot, mỗi này Lê Diệu có thể tặng cho mấy người streamer này rất nhiều quà vặt."
"..."
Lục Minh Thừa: "ồ" một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Thu Nghi không thích mấy này lắm."
Hoắc Tầm: "Thật không?"
Lục Minh Thừa gật đầu. Anh đoán Khương Thu Nghi xem chỉ vì cùng Lê Diệu.
Đang suy nghĩ, thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lục Minh Thừa mở điện thoại ra xem, là hóa đơn tiêu thụ.
[ Ngày 5/11, lúc 16:15, tài khoản 8888 của bạn đã tiêu 500.000 NDT (*nạp tiền trực tiếp.)...]
Xem xong, Lục Minh Thừa vô biểu tình để điện thoại xuống, thuận tiện chỉnh điện thoại ở chế độ không làm phiền.
Lúc anh làm việc, không muốn để bị cái gì xao nhãng.
Sau khi đổ đầy tiền, Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu ngồi ở trong xe, bắt đầu mở phát sóng trực tiếp lên xem.
Buổi chiều lúc cô uống xong trà chiều cùng Lâm San San và Giản Hạ thì nhận được điện thoại của Lê Diệu.
Tối nay tại trung tâm thể thao có tường thuật trực tiếp game của idol nhỏ nhà cô, là được mời tham gia.
Khoảng thời gian trước Lê Diệu đã từng đề cập đến với cô, rằng cô ấy đã lấy được hai vé, muốn cùng cô đi xem.
Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức cho người lái xe đưa tới.
Nhưng thời gian còn sớm, mà bên ngoài đã đổ lạnh.
Cả hai đều lười, cũng không muốn ra ngoài để trúng gió lạnh, nên quyết định trú ở trong xe nghỉ ngơi, vừa lúc xem bù những buổi phát sóng trực tiếp mà hai người bỏ sót.
Hai người rất thích những cậu nam sinh trẻ tuổi trắng trẻo nõn nà. Nhìn vào, các cô như được trở về thanh xuân của mình vậy.
Nhưng mà chỉ xem người khác chơi game không thôi, thực sự là rất chán.
Khương Thu Nghi ngồi xem đã lướt qua không ít đoạn.
Cô "Này" một tiếng gọi Lê Diệu, kinh ngạc nói: ""Tiểu idol của tớ được fan hỏi có muốn đi thi đấu chuyên nghiệp hay không."
"Hả?"
Lê Diệu xích lại gần, hoài nghi nhìn qua, nói: "Không thể nào."
Khương Thu Nghi không hiểu.
Lê Diệu trầm tư một lúc, thấp giọng nói: "Nhưng mà hỏi vậy cũng là bình thường. Nhưng xưa giờ họ vẫn luôn làm streamer phát game trực tiếp, chắc chắn sẽ không tham gia thi đấu chuyên nghiệp."
Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái: "Là sao?"
"Con trai là ai cũng có ôm mộng trở thành anh hùng đoạt giải quán quân. Idol nhỏ nhà cậu có kỹ thuật tốt, tuổi cũng trẻ nên khẳng định là có đoàn đội đã nhìn trúng cậu ấy, muốn chiêu mộ về bồi dưỡng."
Khương Thu Nghi cái hiểu cái không, gật đầu.
"Nhưng mà." Lê Diệu thở dài: "Thi đấu chuyên nghiệp so với làm streamer kiểu này mệt gấp bội, hơn nữa cũng không chắc chắn là sẽ có tiền."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi nhướng mày: "Sao vậy?"
Lê Diệu phân tích cho cô một phen.
"Bởi vì tuyển thủ thi đấu chuyên nghiệp ở giai đoạn bắt đầu rất khó để khởi nghiệp. Mua các loại trang thiết bị cần tiền, còn không chắc thi đấu trong hai ba năm sẽ nổi danh, cũng chưa chắc lấy được giải quán quân. Cho nên đây là đốt tiền mà tốn thời gian."
Lê Diệu xem nhiều, đương nhiên biết nhiều hơn Khương Thu Nghi.
"Nhưng mà cũng phải xem đó là đoàn đội gì. eSport là đoàn đội có tiền, còn lại là quỷ nghèo hết."
Khương Thu Nghi: "..."
Cô nhìn chằm chằm cậu idol trong video một hồi, nói: "Vậy thì tớ hy vọng idol nhỏ nhà tớ gặp được đoàn đội tốt."
"Ừ."
Lúc hai ngươi xuống xe, có không ít fan đã vào sân.
Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu mua bảng tiếp ứng ở ven đường, xếp hàng vào sân.
Vé ngồi của các cô ở hàng phía trước, tầm nhìn cực tốt.
Sau khi ngồi xuống, Khương Thu Nghi còn có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên cô tới hiện trường xem trực tiếp.
"Khi nào thì bọn họ ra biểu diễn?"
Lê Diệu: "Chờ chút nữa."
Cậu con trai ngồi cạnh Khương Thu Nghi, nghe cô hỏi như vậy thì nhìn sang cô một cái, hỏi: "Lần đầu cô đến đây à?"
Khương Thu Nghi sửng sốt gật đầu: "Ừ."
Cậu con trai nhìn chằm chằm cô cùng Lê Diệu một lúc, thấp giọng nói: "Ra là phú bà."
Khương Thu Nghi: "..."
Không bao lâu, khắp khán đài vang lên tiếng hét chói tai.
Khương Thu Nghi gương mắt, thấy idol nhỏ nhà mình ra biểu diễn.
Lê Diệu kích động không thôi, "Oa" lên một tiếng thật dài: "Ra rồi, ra rồi!"
Khương Thu Nghi cười cười, giơ bảng cổ vũ cho thần tượng.
Cậu nam bên cạnh nhìn qua, quét mắt nhìn tấm banner của cô: "Cô thích Trần Phù?"
Khương Thu Nghi mỉm cười: "Ừ."
Cậu trai cười nhạt một cái, nhàn nhạt nói: "Quả nhiên dáng dấp đẹp trai sẽ có nhiều fans."
Khương Thu Nghi im lặng một chút rồi phản bác: "Kỹ thuật chơi game của cậu ấy cũng rất tốt."
Chủ yếu là, bàn tay cậu ta rất đẹp, giọng nói cũng rất êm tai, cả người sạch sẽ. Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu chửi tục, nhưng nhìn chung rất khác với mấy nam sinh cợt nhả khác rồi.
Cậu trai mỉm cười: "Ồ."
Cậu trai nói tiếp: "Nhưng mà đáng tiếc."
"Sao đáng tiếc?"
"Cậu ta muốn gia nhập chiến đội BBC, tiền đồ đáng lo."
Khương Thu Nghi: "..."
Cô trầm mặc một lúc, tò mò hỏi: "Chiến đội BBC không tốt sao?"
"Nói không tốt thôi chưa đủ, phải là cực kì không tốt." Cậu trai không biết có phải là do nhàm chán hay không, ngồi truyền đạt cho Khương Thu Nghi không ít kiến thức trò chơi chiến đội eSport.
BBC không có tiền, ông chủ lại là một con quỷ nghèo. Chiến đội bọn họ mặc dù vẫn luôn chiêu mộ tân thành viên, nhưng đi vào đều không được đấu giải vô địch. Nói chung là không chút lợi lộc.
Cũng nói thêm, trong chiến đội của họ đã có rất nhiều thành viên trốn đi. Bởi vì quá nghèo, ở lại chưa chắc đến ngày thấy được vinh quang.
....
Nghe xong, Khương Thu Nghi trầm mặc một chút, khẽ hỏi: "Vậy tại sao cậu ấy còn muốn đi?"
"Tổng quan thì vẫn tốt hơn so với stream trực tiếp." Cậu trai giễu cợt nói: "Huống chi Trần Phù còn là một người có dã tâm."
Điểm này, Khương Thu Nghi tỏ vẻ tán thành.
Cô xem qua vài lần đấu trực tiếp của Trần Phù, cậu ta thuộc về *tuyệt địa cầu sinh, chỉ cần còn có cơ hội, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ hy vọng nào.
*Hiện tại -JL- vẫn chưa biết tuyệt địa cầu sinh là gì. Bạn nào biết cmt giúp -JL_ với nhé."Vậy..." Cô im lặng một lát, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ đặc biệt: "Không có ai đầu tư vào chiến đội sao?"
Cậu trai cười nhẹ: "Cô biết đầu tư chiến đội cần bao nhiêu tiền không? Ít thì vài trăm ngàn, nhiều thì 100 vạn, hơn nữa là nó sẽ không mang lại lợi nhuận trong thời gian ngắn. Nếu không phải là người sợ tiền không có chỗ tiêu thì chẳng có ma nào dại đi đầu tư kiểu này."
Hai mắt Khương Thu Nghi sáng lên, nhìn cậu ta: "Mua một chiến đội cần bao nhiêu tiền?"
Cậu trai: "?"
Khương Thu Nghi thay đổi cách ngụy biện: "Mua đội có sẵn đắt hơn hay tạo đội mới đắt hơn?"
"..."
Sau khi Khương Thu Nghi hỏi câu đó, cậu trai trẻ liền phớt lờ cô.
Khương Thu Nghi mờ mịt không hiểu tại sao.
Cô là nghiêm túc đặt câu hỏi, không phải giả!
Phát sóng trực tiếp này mang tính chất giải trí. Người được mời đến tham gia so tài cũng không hoàn toàn là game thủ. Nhưng dù vậy, trận đấu vẫn diễn ra rất hấp dẫn.
Khương Thu Nghi không biết nên bình luận như thế nào. Kỳ thật là cô cũng không hiểu lắm về trò chơi. Nhưng nhìn những con người tràn đầy nhiệt huyết, cô phảng phất như có cảm giác được trở lại cái thời thanh xuân cuồng nhiệt.
Nhìn những gương mặt trẻ tuổi trên sân khấu, họ mang theo tinh thần chiến đấu phấn chấn, mạnh mẽ, cô cảm thấy mình cũng bị lây theo.
Nếu có thể, cô thật sự muốn ủng hộ idol nhỏ nhà mình.
Trực tiếp kết thúc, mọi người tan cuộc.
Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đang định ra về thì cậu con trai bên cạnh đột nhiên nói: "Tùy tình huống."
Khương Thu Nghi kinh ngạc nhìn anh ta: "Cậu nói chuyện với tôi?"
Nam sinh gật đầu, đưa cho cô danh thϊếp của mình, nói: "Kỳ thật tôi chính là cựu tuyển thủ chuyên nghiệp, từ BBC đi ra."
Khương Thu Nghi: "Ồ."
Cô nhìn lên danh thϊếp, nam sinh ấy tên gọi là Khâu Kiến Bạch.
"Xin chào."
Khâu Kiến Bạch nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Cái cô hỏi vừa nãy, là thật sao?"
Khương Thu Nghi: "Tôi không nói đùa."
Khâu Kiến Bạch nheo mắt, chậm rãi nói: "Nếu cô thực sự có cân nhắc về vấn dề này, chúng ta có thể nói chuyện một chút."
Hôm nay Khâu Kiến Bạch đến đây, thực ra là để tìm người.
Vì anh ta bị chấn thương ở tay, cho nên không thể thi đấu chuyên nghiệp được nữa. Nhưng giấc mộng ngành game của anh ta vẫn luôn tồn tại.
Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đối diện với ánh mắt của Khâu Kiến Bạch, trầm ngâm nói: "Để tôi suy nghĩ một chút."
Cô nhận lấy danh thϊếp, nói: "Suy nghĩ xong tôi sẽ liên hệ cậu."
Khâu Kiến Bạch gật đầu: "Cô có thể tìm kiếm tư liệu về tôi. Tôi không có lừa cô."
"Được, cảm ơn."
Sau khi tách ra với Lê Diệu, Khương Thu Nghi nhìn danh thϊếp của Khâu Kiến Bạch.
Cô suy tư vài giây, lên mạng lục soát những thông tin liên quan.
Sự thật là Khâu Kiến Bạch không có lừa cô, trước kia anh ta chính là tuyển thủ chuyên nghiệp được mọi người yêu thích. Nhưng bởi vì một tai nạn, tay của anh ta không thể chơi game trong thời gian dài. Sau đó dứt áo rời khỏi BBC và mai danh ẩn tích khỏi ngành công nghiệp game cho đến tận bây giờ.
Thuận tiện, Khương Thu Nghi tìm kiếm một số tư liệu về BBC.
Từ tư liệu cho thấy BBC đã lâu rồi không thi đấu ở giải vô địch, cũng như không có thi đấu ở các giải đấu nhỏ khác. Tất cả các tuyển thủ đều là mặt xám mày tro mà rời đi.
Cái chiến đội này, sụp đổ đến nơi rồi.
Xem xong, Khương Thu Nghi suy nghĩ một hồi, nhắn cho Lê Diệu một tin nhắn.
Khương Thu Nghi: [ Cậu biết có thể liên lạc với Trần Phù như thế nào không? ]
Lê Diệu: [... *Phát đạn mạc cho cậu ấy trên nền tảng phát sóng trực tiếp? Hoặc gửi cho cậu ấy một tin nhắn riêng trên Weibo, nói với cậu ấy rằng cậu là cô gái giàu có đã tặng quà cho cậu ấy. ]
*Phát đạn mạc: mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận, spam bình luận.Khương Thu Nghi: [ Cũng được. ]
Lê Diệu: [ Thật sự làm vậy à? Cậu đang muốn làm gì vậy? ]
Khương Thu Nghi: [ Tớ vừa tìm kiếm tư liệu về BBC. Tớ cảm thấy cái chiến đội này không tốt lắm, nên muốn hỏi cậu ấy coi có ký hợp đồng chưa. ]
Lê Diệu: [ ... Không lẽ cậu bị cậu chàng ngồi bên cạnh đó thuyết phục thật rồi? Muốn đầu tư chiến đội thật sao? ]
Khương Thu Nghi: [ Tớ quả thật là có dự định này. ]
Dù sao ngoại trừ việc mua sắm, cô cũng chẳng còn chỗ nào khác để tiêu tiền của Lục Minh Thừa.
Nếu có thể thông qua cách này ủng hộ giấc mơ của idol nhỏ, cô còn cảm thấy tố vô cùng.
Chưa nói đến liệu có thành công hay không, dù sao Lục Minh Thừa cũng không quan tâm điểm này.
Cô muốn tiêu hết sạch tiền của Lục Minh Thừa!
Lê Diệu bị cô đánh bại.
Lê Diệu: [ Để tớ tìm bạn hỏi một chút, xem coi tính khả thi của việc này cao bao nhiêu. ]
Khương Thu Nghi: [ Ok. ]
Rời khỏi wechat, Khương Thu Nghi không chút do dự, mở weibo của Trần Phù ra, inbox cho cậu hai tin nhắn. Rồi sau đó mở siêu thoại của Trần Phù ra.
Cô phát hiện, ở siêu thoại của Trần Phù có rất nhiều fan. Có hơn một vạn.
Khương Thu Nghi lướt lướt, nhìn thấy có không ít fan đăng video buổi tối cậu chơi game.
Trần Phù mặc một chiếc áo khoác đen, nhìn qua có hơi thanh lãnh, giống một sát thủ vô tình.
Ngoại trừ ảnh chụp Trần Phù, còn có không ít fans để lại bình luận trên siêu thoại.
--- Nghe nói con trai của mẹ muốn vào BBC, má nó cái nơi ăn tươi nuốt sống nhân lực vậy con đừng có vào!!!!
--- Ai!? Ai có thể cứu vớt con trai của tối với! A a a a a a con vào BBC thì làm sao mẹ có thể ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú này được nữa trời!!!
--- Khốn nạn! Tôi chỉ hận tôi không phải là một phú bà. Tôi mà là phú bà, tôi liền thu mua BBC!
...
Khương Thu Nghi lướt nửa giờ, phát hiện có không ít người chửi BBC. Lại có không ít người đau khổ khuyên Trần Phù, đừng ký hợp đồng với BBC.
Xem xong, Khương Thu Nghi đang định thoát giao diện thì phát hiện Trần Phù đã trả lời inbox của cô.
Trần Phù: [ ? ]
Trần Phù: [ Có phải bạn chính là bạn fan tên "Chồng tôi siêu có tiền" trên phát sóng trực tiếp không? ]
"Chồng tôi siêu có tiền" chính là tên ID của Khương Thu Nghi.
Tên weibo cô là Khương tiểu thu.
Khương tiểu thu: [ Đúng vậy. ]
Trần Phù: [ Vậy cho tôi xin *alipay của bạn đi? ]
*alipay: Alipay là ví điện tử được sáng lập và phát triển bởi tập đoàn Alibaba (Trung Quốc). Có thể hiểu một cách đơn giản, Alipay là công cụ giúp người tiêu dùng thanh toán các giao dịch trực tuyến như mua sắm online, thanh toán hóa đơn sinh hoạt, mua vé máy bay, nạp tiền điện thoại, thanh toán thẻ game...Khương Thu Nghi: [? ]
Trần Phù: [ Tôi sẽ trả tiền bạn đã nạp vào lại cho bạn. Nhưng tôi không có cách trả hết. Số tiền bạn nạp trên nền tảng đã bị khấu trừ một phần, còn lại chắc hẳn sẽ còn. ]
Khương tiểu thu: [ ... Cậu không lo tôi là kẻ giả mạo sao? Lỡ như tôi không phải là bạn fan đó. ]
Trần Phù: [ Tôi xem qua weibo của bạn rồi, bạn không cần gạt tôi. ]
Khương Thu Nghi vừa mới đăng bài lên weibo vào hai ngày trước.
Là bức ảnh chụp chung với Lê Diệu lúc hai người đi Paris. Khi đó hai người tham gia tiệc tối, ăn mặc tinh tảo lại xinh đẹp, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu.
Trần Phù không biết cô, nhưng cậu cũng biến nên soi wall để xác định người bên kia trước.
Khương tiểu thu: [ À. Không cần. Chồng tôi rất có tiền, mấy cái đó là tôi xem anh phát trực tiếp, tặng khen thưởng anh thôi. ]
Trần Phù: [ Nhiều quá. ]
Khương tiểu thu: [... thực sự không cần trả. Nhiêu đó cũng đâu phải là nhiều lắm đâu. Nếu cậu cảm thấy ngượng ngùng, vậy trả lời tôi mấy vấn đề đi. ]
Trần Phù: [ Vấn đề gì vậy? ]
Khương tiểu thu: [ Cậu định ký hợp đồng với BBC thi đấu chuyện nghiệp đúng không? ]
Trần Phù: [ Còn chưa ký, nhưng định là vậy. ]
Khương tiểu thu: [ Vậy cậu có muốn qua một chiến đội khác không? ]
Trần Phù: [ ? ]
Khương tiểu thu: [ Tôi đang định đầu tư hay thành lập một chiến đội. Tôi rất thích phong cách chơi game của cậu. Nếu cậu đồng ý, thử suy xét về chiến đội của tôi xem sao? ]
Trần Phù: [ ... ]
Khương tiểu thu: [ ? ]
Gửi dấu chấm hỏi qua, Trần Phù cũng không trả lời lại.
Khương Thu Nghi chống cằm lướt lại tin nhắn của cả hai người, như có điều suy nghĩ.
Trần Phù sẽ không cho rằng cô đang nằm mơ đi?
Cô suy nghĩ, bổ sung một tin nhắn: [ Tôi không phải là lừa đảo, cũng không mơ mộng hão huyền. ]
Sau khi về đến nhà, Khương Thu Nghi cảm thấy cực kì thất bại.
Người này vậy mà lại không tin cô.
Đêm đó, Khương Thu Nghi lăn lộn khó ngủ, cô càng nghĩ càng thấy tức giận.
Bộ cô trông giống tên lừa đảo lắm sao?
Lục Minh Thừa nhận thấy được người bên cạnh không an phận, yên lặng giây lát rồi lên tiếng: "Sao vậy?"
Khương Thu Nghi im lặng một lúc, nghĩ việc chính mình đầu tư chiến đội eSport sớm hay muộn cũng bị Lục Minh Thừa biết được, vậy thì chi bằng nói trước cho anh biết luôn.
"Tối nay em xem phát sóng trực tiếp với Lê Diệu, có một ý nghĩ."
Lục Minh Thừa từ từ nhắm hai mắt, không chút cảm xúc hỏi: "Ý nghĩ gì?"
Khương Thu Nghi: "Anh có cảm thấy, game thủ kỳ thật cũng không phải là công việc gì không đàng hoàng không? Những người game thủ đều có giấc mộng riêng của họ."
Lục Minh Thừa: "Ừ."
Khương Thu Nghi thấy anh phá lệ quan tâm, quyết định tặng anh một tin tức lớn: "Cho nên là, em muốn bảo vệ ước mơ của họ, anh cảm thấy ý nghĩ này thế nào?"
"..."
Lục Minh Thừa mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn qua cô: "Em nghiêm túc?"
Khương Thu Nghi: "Ừm."
Cô nháy mắt mấy cái: "Nhưng mà, em chỉ có thể quẹt thẻ của anh để ủng hộ ước mơ của họ thôi, Anh có để ý không?"
Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mượn ánh trăng bên ngoài chiếu vào, thấy được vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt cô.
Anh trầm tư một lúc, nói: "Tùy em."
"À..." Khương Thu Nghi nhìn anh, cực kì được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hỏi: "Vậy anh sẽ không tức giận chứ?"
Lục Minh Thừa vô cảm nói: "Sẽ không."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi nở nụ cười: "Vậy là oke."
Cô suy nghĩ, ám chỉ nói: "Nhưng đầu tư chiến đội eSport này cần vốn không nhỏ, nhiều thì hơn 100 vạn."
Lục Minh Thừa cũng chỉ "ừ" một tiếng.
Khương Thu Nghi liền hiểu, hẳn là anh không quá để "100 vạn" này ở trong lòng.
"Nhưng mà, tối nay em có liên hệ với idol nhỏ. Sau hi trình bày, cậu ấy liền không để tới em. Anh nói xem có phải là cậu ấy nghĩ em là tên lừa đảo đúng không?"
Lục Minh Thừa: "..."
Anh nghiêm túc suy nghĩ. Nếu đổi lại là anh, anh cũng cảm thấy Khương Thu Nghi thực giống lừa đảo.
Vẫn là kẻ lừa đảo ngốc nghếch.
Nhưng ai biểu người này lại là vợ anh, anh cảm thấy nói như vậy cũng không được.
"Em nghiêm túc?" Lục Minh Thừa trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Khương Thu Nghi: "... Em mà không nghiêm túc thì sẽ nói với anh sao?"
Lục Minh Thừa dừng lại, hơi nâng người, nói: "Vậy em có thể đổi cách khác để hỏi cậu ấy."
"Mai nói sau." Khương Thu Nghi thở dài: "Hy vọng cậu ấy không có kéo em vào danh sách đen."
"..."
Lục Minh Thừa: "ừ" một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại ban nãy của Chân Bình.
Anh suy nghĩ một lúc, rồi gọi cô: "Thu Nghi."
Khương Thu Nghi: "Hửm?"
Lục Minh Thừa nằm xuống lần nữa, giọng nói anh trong bóng tối càng thêm rõ ràng.
"Về sau, mấy chuyện đầu tư nhỏ con này không cần nói lại với anh. Em thích thì cứ làm."
Khương Thu Nghi nằm ngửa, hơi nhướng mi: "Chủ yếu là em sợ anh sẽ hiểu lầm."
Cho dù một năm sau hai người sẽ ly hôn.
Nhưng chỉ cần hai người vẫn là vợ chồng, Khương Thu Nghi vẫn sẽ luôn nhớ, cô là cô vợ của Lục Minh Thừa, sẽ không có một tâm tư nào khác.
Trên phương diện tình cảm, cô tương đối mặc bệnh ưa sạch sẽ. Nâng đỡ Trần Phù, cho idol nhỏ tiền, chỉ thuần túy xuất phát từ thái độ thưởng thức.
Lục Minh Thừa "ừ" nhẹ, nâng tay ôm lấy eo cô kéo vào trong lòng, vỗ vỗ sau lưng cô: "Anh biết rồi. Ngủ đi."
Khương Thu Nghi trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng rồi nặng nề nhắm mắt.
Hôm sau tỉnh lại, Khương Thu Nghi thấy được tin hồi âm của Trần Phù.
Trần Phù: [ Xin lỗi, tối qua điện thoại tôi bị rơi vào nồi lẩu. ]
Trần Phù: [ Bạn nghiêm túc chứ? ]
Trần Phù: [ Để thuận tiện trao đổi, bạn có thể thêm wechat hay số điện thoại để nói chuyện. Đây là phương thức liên lạc của tôi. ]
Khương Thi Nghi nhắn lại cho cậu tin nhắn "Ok" rồi gửi cho cậu lời mời kết bạn wchat.
Vừa mới gửi, Trần Phù liền chấp nhận.
Khương Thu Nghi chủ động nhắn chào hỏi với cậu.
Trần Phù theo quy củ nhắn trả một tin nhắn.
Khương Thu Nghi cảm thây buồn cười. Cô ngẫm nghĩ một hồi, hỏi Trần Phù xem cậu có biết Khâu Kiến Bạch hay không.
Trần Phù: [ Biết. Anh ấy đã inbox riêng cho tôi. ]
Khương Thu Nghi: [ Cậu cảm thấy sao? Tôi xem trên mạng thấy trước kia cậu ta đánh game rất tốt. ]
Trần Phù: [ Tốt hơn tôi. ]
Khương Thu Nghi: [ Không cần đánh giá thấp bản thân như vậy. Cậu không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp. ]
Trần phù: [.]
Hai người nói chuyện một hồi, tạm thời đạt được thỏa thuận chung.
Tạm thời Trần Phù còn chưa có ký hợp đồng, nhưng nếu không có gì thay đổi thì 1 tuần nữa sẽ chính thức ký.
Mà Khương Thu Nghi sẽ hạ quyết định trong tuần này, có thật sự muốn lập một chiến đội hay không.
Nếu cô thật sự muốn làm, Trần Phù nguyện ý tin tưởng cô một lần.
Nói chuyện với Trần Phù xong, Khương Thu Nghi liền gọi điện thoại cho Lê Diệu.
"Hỏi chưa?"
"Rồi." Lê Diệu kích động nói: "Tớ hỏi một người bạn của tớ, cậu ấy nói cậu ấy biết một streamer game vừa mới đầu quân cho một chiến đội mới cách đây 1 khoảng thời gian. Song cái chiến đội này rất nghèo, ông chủ thấy nước đầu tư là cái hố sâu không đáy, đang muốn bán chiến đội ấy đi rồi."
Mắt Khương Thu Nghi sáng lên: "Có phương thức liên lạc không?"
"Có, đã hỏi rồi."
Khương Thu Nghi: "Đỉnh, cậu gửi qua cho tớ đi."
Giọng nói Lê Diệu bộc lộ ra sự cao hứng, cô ấy dụi dụi con mắt, nói: "Triển thật luôn sao?"
Khương Thu Nghi cười cười: "Không mói đùa, tớ thật sự muốn mua lại."
Lê Diệu: "Vậy mua luôn, dù sao Lục tổng cũng không để ý."
"Ừ."
Khương Thu Nghi hành động rất nhanh, trong một buổi sáng đã hẹn thời gian gặp mặt với ông chủ của chiến đội ấy rồi. Cô còn thuận tiện nhắn cho Khâu Kiến Bạch, nói tình huống bên này của cô, tiện thể mời anh ta cùng đến gặp mặt nói chuyện.
Cô nghĩ, chiến đội thi đấu chuyên nghiệp đều cần huấn luyện viên. Để Khâu Kiến Bạch chỉ đạo cũng được vô cùng.
Buổi chiều cùng ông chủ gặp mặt, Lê Diệu với người bạn của cô ấy cùng đi qua.
Bạn của Lê Diệu là một tên phú nhị đại cực kì mê chơi điện tử, ngày nào cũng có thể chơi hết đủ thứ.
Có cậu ta ở đây, Lê Diệu cũng yên tâm một chút.
Địa điểm gặp mặt mà căn cứ của chiến đội, qua đó cũng thuận tiện cho Khương Thu Nghi nhìn sơ tình huống của cả đội.
Lúc Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu tới, xe taxi của Khâu Kiến Bạch cũng vừa vặn đến nơi.
Nhìn cách đó không xa có hai chiếc siêu xe, Khâu Kiến Bạch có chút giật mình.
Tuy rằng anh ta đã đoán được Khương Thu Nghi rất có tiền, nhưng khi nhìn thấy, anh ta vẫn có chút bất ngờ.
Khương Thu Nghi không có bất kỳ khách khí nào, cùng Khâu Kiến Bạch chào hỏi rồi đi thẳng vào.
Bên trong, ông chủ Vương đã chờ ở đó.
Thấy bốn người xuất hiện, ông chủ Vương cùng bạn Lê Diệu bắt tay.
"Triệu tổng, đã lâu không gặp."
Triệu Thần "ừ" một tiếng, chỉ tay nói: "Mấy người nói chuyện đi, hôm nay tôi tới đây chỉ để tiếp khách."
Vương tổng cười cười: "Vị nào là tiểu thư Khương?"
Khương Thu Nghi: "Chào ngài."
Vương tổng nhìn cô, khϊếp sợ không thôi: "Là cô sao?"
"Ừ." Khương Thu Nghi nhìn xung quanh một vòng, nhíu nhíu mày: "Những tuyển thủ khác đâu?"
Vương tổng ngượng ngùng cười: "Bọn họ gần đây vì kiếm tiền nên phát trực tiếp đến tận buổi sáng, bây giờ đang nghỉ ngơi."
Khương Thu Nghi gật đầu, thấy được mấy ly mỳ tôm được bày trên bàn không xa, hỏi: "Chiến đội của anh không có đầu bếp nấu cơm sao?"
Vương tổng: "Không có, bọn họ chỉ thích ăn mỳ tôm."
Khương Thu Nghi: "..."
Cô nhìn quanh, cũng không hỏi nhiều nưa.
Yên lặng một lúc, Khâu Kiến Bạch nói: "Nếu như mọi người đang còn nghỉ ngơi, vậy chúng ta ra quán cà phê gần đây nói chuyện đi?"
Anh ta nói: "Bên đó sẽ càng thuận tiện hơn."
Mọi người di chuyển qua quán cà phê.
Khương Thu Nghi không muốn tiêu tốn thời gian, trực tiếp hỏi thẳng Vương tổng: "Chiến đội của ngài nhất định phải bán?"
Vương tổng: "Đương nhiên."
Khương Thu Nghi: "Vậy ngài ra giá."
Vương tổng nhìn chằm chằm cô một lúc, hơi mím môi nói: "Tuyển thủ của chiến đội tôi cực kì..."
Không đợi Vương tổng nói xong, Khương Thu Nghi liền cắt đứt.
"Vương tổng, tôi đã có tìm hiểu qua rồi. Ngài cứ nói thẳng giá ra."
Vương tổng nghẹn lại, trầm ngâm một hồi, sau rồi nói: "800 ngàn."
Khương Thu Nghi: "..."
Cô mỉm cười, nghiêm túc nói: "Vương tỏng, ngài đang nói đùa sao?"
Tuy rằng biết cả chiến đội rất đắt, nhưng cô cũng không phải là con ngốc khờ khạo.
Chiến đội này mới chỉ thành lập không lâu, không có bất kỳ thành tích gì hết, tuyển thủ cũng không được coi là nhiều. Tiền lực cổ phiếu khẳng định là có, nhưng không đáng với con số 800 ngàn này.
Vương tổng cười cười, mặt đầy chân thành nói: "Căn cứ còn hơn nửa năm cho thuê, tôi sẽ giao lại cho tiểu thư Khương."
"Không cần."
Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm Vương tổng, bình tĩnh nói: "Điều kiện của trụ sở bên ngài quá kém, chỗ ở quá tệ, tôi không cần."
Nụ cười trên mặt Vương tổng cứng đờ.
Khâu Kiến Bạch ở bên cạnh nghe, có chút muốn cười.
Triệu Thần mỉm cười, lên tiếng nói: "Vương tổng, đều là người quen."
Vương tổng trầm ngâm nói: "700 ngàn, giá thấp nhất."
Khương Thu Nghi cầm tài liệu đã biên soạn ra đưa tới trước mặt cho vương tổng: "Vương tổng, 3 ngàn vạn, ngài chịu bán thì tôi mua. Không đồng ý thì tôi lập đội mới, hẳn là cũng không cần dùng quá nhiều tiền."
Vương tổng trầm mặc hồi lâu, nhìn cô: "Bao lâu thì đưa tiền?"
Khương Thu Nghi cong môi cười cười: "Hợp đồng có hiệu lực, tiền lập tức đến tay."