Lời này của Lục Minh Thừa ai nghe cũng cực kì muốn đánh đòn. Nhưng cố tình, nó khiến cho Khương Thu Nghi nghe sướиɠ chết đi được.
Cô biết giá trị bản thân của Lục Minh Thừa rất cao, trên trang Forbes Rich List đều thuộc top đầu, nhưng cụ thể bao nhiêu cô không tìm hiểu kỹ.
Đây cũng là lí do vì sao, lúc trước Lục Minh Thừa kết hôn với cô đều bị Chân Bình và tất cả mọi người phản đối.
Mọi phương diện của Khương Thu Nghi đều không xứng với Lục Minh Thừa.
Cho dù dáng dấp cô không tệ, học thức cũng không tính là kém. Nhưng trong mắt Lục gia lẫn giới hào môn, cô sinh ra trong một gia đình bình thường nhỏ nhoi, không xứng được đặt chung mâm với bọn họ.
Chỉ tiếc là, cái đêm hoang đường hôm ấy của Lục Minh Thừa và Khương Thu Nghi bị không ít người biết, vì mặt mũi tập đoàn Lục thị, vì thanh danh mặt mũi của Lục Minh Thừa, vì từng phương diện mà suy xét, cho nên Lục gia mới không thể không đồng ý cho hai người họ kết hôn.
Cũng chính vì thế, mà Khương Thu Nghi ở Lục gia chưa bao giờ có chỗ đứng hay tiếng nói.
Từ lúc bắt đầu biết rằng cô phải gả cho Lục Minh Thừa, ba mẹ và tất cả người thân của cô đều nhắc nhở cô phải yên phận sống cùng với Lục Minh Thừa. Bọn họ nói dù cho người nhà bên kia có nói có làm cái gì, thì cô cũng phải cẩn trọng từ lời ăn tiếng nói đến cả hành động. Lục gia không phải là nơi mà cô có thể tùy ý làm càn, lại càng không thể đắc tội với họ.
Nghĩ tới những thứ này, Khương Thu Nghi thất thần.
Lục Minh Thừa đợi hồi lâu vẫn không thấy cô đáp lại, lên tiếng: "Thu Nghi."
"Vâng." Khương Thu Nghi hồi thần, nhĩ hồi rồi nói: "Cảm ơn."
Lục Minh Thừa hơi giật mình, ngừng một chút, nói: "Ừ, có cái gì cứ nói với Hứa Thần, bên này anh đang có việc bận."
"Được."
---
Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi trở về phòng trang điểm thay quần áo, rồi cùng Hứa Thần ra ngoài xem xét cửa hàng.
Ngồi trên xe, Khương Thu Nghi không tự chủ được nghĩ đến Lục Minh Thừa.
Kỳ thật, một năm nay hai người kết hôn, ngoại trừ việc Lục Minh thừa đối với cô không có tình cảm, cũng không cẩn thận chăm sóc cô bên ngoài, thì các phương diện vật chất, anh luôn tùy ý cho cô tự do về mọi mặt.
Chỉ là, cô cứ lo sợ sẽ làm cho người Lục gia bất mãn, mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ phục vụ bọn họ.
Khương Thu Nghi nghĩ ngợi, đột nhiên có chút nghi ngờ nội dung của thế giới trong tiểu thuyết này.
Kỳ thật cô cũng không quá tin tưởng Lục Minh Thừa ly hôn mà không chia cho cô một xíu tài sản, anh không giống kiểu người hèn mọn như vậy.
Khương Thu Nghi tựa vào cửa kính xe, trầm tư, liệu tiểu thuyết có thật sự lừa cô hay không?
Nhưng mà, cô đã được tận mắt nghiệm chứng những điều trùng khớp với trong tiểu thuyết trước đó.
Đang ngâm mình trong suy nghĩ riêng thì điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, là tin nhắn của Giản Hạ.
Giản Hạ: [ Mẹ nó, tức chết tớ. ]
Giản Hạ: [ Cậu nói xem tại sao con trai có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến như vậy!!! ]
Khương Thu Nghu: [...? ]
Giản Hạ: [ Cậu còn nhớ cái người từng được mệnh danh là hoa khôi giảng đường của Ninh Thành, Lâm San San không? ]
Khương Thu Nghi: [ Có ấn tượng, sao vậy? ]
Giản Hạ đại khái là thật sự tức giận, trực tiếp gửi một tràng dài tin nhắn thoại cho cô: "Chồng cậu ấy thế mà nɠɵạı ŧìиɦ! Cậu nhớ không, cái lúc chồng của cậu ấy theo đuổi cậu ấy rầm rầm rộ rộ, oanh liệt đến mức toàn trường đều biết. Từ năm hai theo đuổi đến khi tốt nghiệp, cậu ấy mới đồng ý. Đầu năm nay hai người mới chỉ kết hôn, vậy mà bây giờ chồng của cậu ấy làm cho tiểu tam bụng bự luôn rồi!"
Giản Hạ: "Lúc tớ nghe tin này thực sự tức muốn chết, đàn ông quả nhiên đều là tra nam, dễ đàng có được sẽ không biết quý trọng. Buồn cười hơn là, tớ nghe mấy người kia nói, sở dĩ chồng của cậu ta nɠɵạı ŧìиɦ, bởi vì tiểu tam chính là con gái của ông chủ bọn họ. Nếu như hắn ta cùng với cô ta kết hôn, ha ha, mẹ nó có thể rút ngắn hơn 20 mươi năm phấn đấu!"
Nghe Giản Hạ nói xong, Khương Thu Nghi lại rơi vào trầm mặc.
Cô nghĩ hồi rồi nhắn lại: [ Tin tức xác nhận? ]
Giản Hạ: [ Đúng vậy, tớ nghe bạn học nói, sau khi Lâm San San cùng tên cặn bã đó kết hôn, cậu ấy liền chuyển trọng tâm công việc sang gia đình. Bởi vì mẹ của tên đàn ông đó ngã bệnh, cần người chăm sóc. Bây giờ tra nam tiện nữ ở chung một chỗ, còn đòi đuổi luôn cậu ấy ra khỏi nhà. Hiện tại Lâm San San đang đi tìm luật sư để ly hôn. ]
Giản Hạ: [ Má, tức chết tớ. Tra nam, cặn bã, óc heo! ]
Khương Thu Nghi: [ Vậy Lâm San san bây giờ đang làm gì? ]
Giản Hạ: [ Hai tháng trước khi phát hiện chồng mình nɠɵạı ŧìиɦ, cậu ấy đã từ chức đẻ ở nhà chăm sóc mẹ hắn. ]
Khương Thu Nghi: [ Vậy bây giờ cậu ấy còn đang tìm kiếm luật sư sao? ]
Giản Hạ: [ Hình như là không, phí luật sư không hề rẻ, với gia cảnh cậu ấy hiện tại, cộng thêm việc này, phỏng chừng tiết kiệm không còn lại được bao nhiêu. ]
Khương Thu nghi: [ Cậu tìm phương thức liên lạc cậu ấy cho tớ. ]
Giản Hạ: [ Cậu muốn làm gì? ]
Khương Thu Nghi: [ Giúp cậu ấy. ]
Hiện tại cô chưa có bị ly hôn, cũng có tiền, cho nên cô có thể giúp đỡ cô ấy.
Huống chi, khi Khương Thu Nghi nghe được cậu chuyện tra nam thế này, không hiểu tại sao, cô lại liên tưởng đến bản thân mình một năm sau.
Có lẽ trong năm sau đó, bản thân cô cũng sẽ biến thành thế này, không có nhà để về.
Cho nên, chỉ cần Lâm San San đồng ý, cô nhất định phải giúp cô ấy chiến thắng vụ kiện ly hôn này. Để tra nam biết được hậu quả của việc tổn thương con gái sẽ nghiêm trọng như thế nào.
Giản Hạ: [ Để tớ đi hỏi. ]
Khương Thu Nghi: [ Ừ. ]
Hiệu suất làm việc của Giản Hạ rất cao, không mất hồi lâu liền tìm được phương thức liên lạc của Lâm San San.
Khương Thu Nghi thêm bạn bè và nhắn tin bày tỏ ý định của mình. Hai người nhất trí ý kiến, quyết định gặp mặt nói chuyện.
"Hứa Thần."
Hứa Thần sửng sốt, quay đầu nhìn cô: "Thiếu phu nhân có gì không?"
Khương Thu Nghi trầm ngâm một chút rồi thấp giọng hỏi: "Dự án du lịch nghỉ dưỡng của Lục thị khi nào thì chính thức khởi động?"
Hứa Thần im lặng, thấp giọng nói: "Bây giờ còn đang trong giai đoạn bảo mật."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi đã hiểu: "Hạng mục này sau khi khởi công, có phải Lục Minh Thừa sẽ thường xuyên đi trông coi không?"
Hứa Thần suy nghĩ một lúc, trả lời cô: "Thiếu phu nhân, dự án du lịch này là 1 trong những dự án đầu tư lớn nhất của Lục thị trong năm nay. Lục tổng dùng rất nhiều tinh lực và tâm tư đặt vào nó, thường xuyên kiểm tra là đương nhiên."
Anh ta sợ Khương Thu Nghi nghĩ nhiều, bổ sung một câu: "Nhưng hẳn là sẽ chỉ bớt một chút thời gian đi xem, không đến nỗi mỗi ngày đều ở bên đó."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi cười cười: "Nên vậy."
Cô gật đầu, ôn nhu nói: "Tôi đã biết."
Có câu trả lời của Hứa Thần, hiềm nghi vừa dâng trong lòng của cô đối với tiểu thuyết nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Cô nhớ rất rõ ràng, trong tiểu thuyết viết Lục Minh Thừa thường xuyên đi đến khảo sát dự án du lịch. Ngắn thì hai ba ngày, lâu thì là nửa tháng. Sau đó bắt đầu có ấn tượng với Từ Uyển Bạch, hai người ngày càng ăn ý, tình cảm càng thêm sâu đậm.
Nghĩ đến đây, Khương Thu Nghi liền siết chặt chiếc thẻ phụ của Lục Minh Thừa.
---
Vị trí của mấy cửa tiệm Hứa Thần chọn ra cũng không tệ. Khương Thu Nghi nghiêm túc xem xét chọn lựa, chọn ra một căn lớn nhất có vị trí địa lý thuận lợi nhất.
"Chỗ này đi." Thần sắc cô bình tĩnh, không một chút khách khí, nói: "Hứa Thần, về phần trang trí thì Lục thị sẽ cho người lại đúng chứ?"
Hứa Thần trố mắt, không ngừng nói: "Thiếu phu nhân yên tâm, chuyện đó bên này chúng tôi sẽ hỗ trợ xử lý."
Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng: " Tối nay tôi sẽ gửi thông tin liên lạc của người đàm phán cho anh, thiết kế cứ dựa theo lời của cô ấy nói."
Hứa Thần: "Vâng."
Khương Thu Nghi xem xét, hỏi Hứa Thần: "Mua lại cửa tiệm này, đại khái bao nhiêu tiền?"
Hứa Thần không gạt, nói thẳng: "Giá cả phải chăng, nói chung cũng không vượt quá 500 ngàn."
Diện tích cửa hàng rất lớn, gần 400 mét vuông.
Vị trí địa lý nơi này rất tốt, thuộc khu vực trung tâm thành phố, người đến người đi nối liền không dứt.
Khương Thu Nghi nhẹ gật đầu, thật sự không có thiệt thòi.
Cô quay video cửa hàng gửi vào trong nhóm, đảm bảo Lê Diệu cùng Thịnh Thanh Nghê cũng đều nhất trí mới yên lòng.
"Trợ lý Hứa, bên này giao cho anh." Khương Thu Nghi lên tiếng, nói: "Tôi còn có việc bận, đi trước nhé."
Hứa Thần gật đầu: "Tôi cho người lái xe chở thiếu phu nhân đi."
"Được."
---
Từ chỗ cửa hàng rời đi, Khương Thu Nghi đến tiệm cà phê đã hẹn trước với Lâm San San.
Lúc cô đến, thì Lâm San San cùng Giản Hạ đã chờ ở đó.
"Rốt cuộc cũng tới."
Giản Hạ nhìn về phía cô, cười nói: "Cậu đến muộn."
Khương Thu Nghi mỉm cười: "Xin lỗi."
Giản Hạ thu mắt, nhìn sang Lâm San San đang có khí sắc không được tốt lắm, cười nói: "Khương Thu Nghi."
Lâm San San bắt tay với cô, nhẹ giọng nói: "Đã lâu không gặp."
Khương Thu Nghi gật đầu, nhìn về phía cô: "Cậu ngã bệnh sao?"
Lâm San San lắc đầu, thấp giọng nói: "Gần đây ngủ không được ngon."
Khương Thu Nghi nhíu mày, suy nghĩ, nói: "Tớ không nói lời an ủi, phỏng chừng cậu nghe cũng sẽ phiền."
Cô ngước mắt nhìn sang Lâm San San, trực tiếp hỏi: "Cậu cứ nói, cậu đối với hắn có còn tình cảm hay không? Hay muốn lấy lại công đạo, khiến cho hắn ta thân bại danh liệt."
Lâm San San cầm ly cà phê, hai tay run rẩy, giọng khàn khàn, nói: "Không có!"
"Tớ muốn lấy lại công đạo, làm cho tra nam tiện nữ phải gặp báo ứng."
Khương Thu Nghi hơi ngừng, nhìn lên cô ấy: "Chắc chắn? Đã quyệt định sẽ không thể hối hận."
"Đương nhiên." Lâm San San mím môi, bỗng nhiên kéo ống tay áo đang mặc trên người cô ấy xuống.
Nháy mắt, cánh tay trần của Lâm San San lập tức lộ ra trước mắt hai người.
Nhìn cánh tay bầm tím đầy vết thương, Giản Hạ lớn tiếng, thô tục mắng một câu: "Mẹ nó! Là hắn đánh cậu sao?"
Lâm San San rưng rưng gật đầu.
"Đúng vậy." Cô ấy nói: "Trác Bằng rất vì tư lợi, lại có khuynh hướng bạo lực. Chỉ cần ở trên công việc hắn mà có gặp những chuyện khiến hắn không hài lòng, hắn sẽ uống rượu, đánh chửi tớ, phát tiết tất cả oán khí lên trên người tớ..."
Khương Thu Nghi nghe, nhíu chặt lông mày.
"Cậu có đi bệnh viện chưa?"
"Có." Lâm San San nhìn cô: "Sau khi biết mấy chuyện này, tớ liền đi đến bệnh viện kiểm tra,"
Khương Thu Nghi gật đầu. Rồi cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô ấy, giọng nói như nhàng nhưng cực kì có lực: "Cậu không cần cảm thấy ngượng ngùng, cũng đừng cảm thấy áp lực gì cả. Chỉ cần cậu nguyện ý tin tưởng chúng tớ, tớ sẽ mang hết toàn lực giúp đỡ cậu."
Hai mắt Lâm San San đẫm lệ nhìn cô: "Cảm ơn."
Cô ấy mím môi, giọng nói run rẩy: "Cậu giúp tớ như vậy, tớ thực không biết nên báo đáp lại như thế nào."
Nghe vậy, Khương Thu nghi chân thành nói: "Không cần cậu báo đáp. Chỉ cần cậu nhớ kỹ, sau này nếu như còn gặp phải loại chuyện như thế này, trước tiên phải báo cảnh sát. Còn nếu là chuyện của người khác, trong phạm vi năng lực có thể, giúp được thì hãy giúp."
Lâm San San gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Được."
Sau khi hỏi rõ chi tiết, trong lòng Khương Thu Nghi có kế hoạch.
Cô suy nghĩ, quyết định tìm Lục Minh Thừa nói chuyện một chút. Cũng không biết liệu anh có hứng thú hay không, đầu tư vào một công ty vừa nhỏ vừa bị hư hại.
Tính cách của Khương Thu Nghi vốn quyết đoán, nghĩ đến là làm liền. Sau khi cô cùng Giản Hạ và Lâm San San ra ngoài ăn cơm trưa xong, cả 3 liền tách ra.
---
Lên xe, cô cho người lái tới tập đoàn Lục thị.
Khương Thu Nghi đã từng đi đến Lục thị một lần, là đưa văn kiện cho Lục Minh Thừa.
Lúc đó cô trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc. Ngoại trừ những người trợ lý thân cận bên Lục Minh Thừa biết cô thì không còn ai nhận ra cô chính là thiếu phu nhân Lục nữa.
Nghĩ đến điều này, Lục Minh Thừa cảm thấy có chút buồn cười.
Cái danh vợ Lục Minh Thừa này, cô xác thực chính là có miếng mà không có tiếng.
"Lão Lưu, dừng bên kia một chút."
Người lái xe đáp lời: "Vâng."
Khương Thu Nghi nhìn lên quảng trường Minh Vũ trước mặt, giao phó nói: "Tôi vào trong mua chút đồ, lát nữa sẽ đi thẳng đến công ty. Bác ở bãi đỗ xe chờ tôi."
Lão Lưu gật đầu: "Vâng thưa thiếu phu nhân, ngài đi xong nhớ báo cho tôi một tiếng."
"Ừ."
Khương Thu Nghi nghĩ, mặc dù cô với Lục Minh Thừa chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng lần trở lại công ty này là có việc nhờ anh hỗ trợ. Dùng tiền của anh mua ít bánh ngọt trả chiều, chính mình cũng chẳng bị lỗ gì sất.
Mua trà chiều, cô cố ý chọn loại hàng đắt nhất.
Cô đặt cho đội trợ lý hơn mười phần, để nhân viên cửa hàng giao qua, còn tay mình thì xách một cái túi nhỏ, dự định tự mình đưa cho Lục Minh Thừa, bày tỏ chút thành ý.
---
Khương Thu Nghi đến bên ngoài Lục thị, đã thấy trong sảnh có không ít người, ai ai cũng đều bận rộn công việc.
Trong phòng rộng lớn, sáng sủa, thiết kế đơn giản hòa nhã nhưng trang trí vô cùng xa hoa.
Khương Thu Nghi trực tiếp đi đến thang máy phía bên kia, còn chưa tới gần thì bị ngăn lại.
"Ngày tốt, tiểu thư." Nhân viên tiếp tân lễ phép hỏi: "Xin hỏi tiểu thư tìm ai?"
Khương Thu Nghi hơi cúi đầu, cũng không tức giận khi bị chặn lại.
"Tôi tìm..." Cô suy nghĩ, lên tiếng: "Tôi tìm Hứa Thần."
Nhân viên lễ tân ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Trợ lý Hứa sao? Xin hỏi tiểu thư đã có hẹn trước với anh ấy chưa?"
Khương Thu Nghi mỉm cười: "Chưa có."
Cô chỉ vào điện thoại, ý nói: "Cô gọi điện cho Hứa Thần, cứ nói tôi họ Khương là anh ấy biết."
Nụ cười trên môi của lễ tân hơi cứng đơ, bỗng nhiên cô ấy chú ý tới túi xách trên tay Khương Thu Nghi.
Không nhìn lầm, túi xách của cô gái trước mặt lễ tân là Hermes khoảng 700 vạn, phiên bản đính đá , có tiền cũng chưa chắc mua được.
Lễ tân hơi cúi xuống, trong lòng thầm có đánh giá: "Vâng, tiểu thư chở ở đây, để tôi giúp cô hỏi một chút."
Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng.
Đứng chờ lễ tân gọi điện xác nhận, Khương Thu Nghi quét mắt nhìn lướt qua thang máy đang mở cửa ở bên kia.
Nhìn người đi ra, cô nheo mắt, là Từ Uyển Bạch.
Bên cạnh Từ Uyển Bạch, còn có một người đang còn rạng rỡ nét cười trên mặt, chính là Lưu Đống
Hiển nhiên, Từ Uyển Bạch chắc chắn mới từ văn phòng của Lục Minh Thừa đi ra, nếu không thì cũng không đến lượt Lưu Đống đưa tiễn như vậy.
Mà có thể khiến cho Lưu Đống nể mặt đưa xuống, vậy hẳn người đó với Lục Minh Thừa, địa vị không tính là thấp.
Khương Thu Nghi không biết liệu đây có phải là lần thứ 3 mà họ gặp mặt hay không.
Nghĩ đến đây, bàn tay đang cầm túi xách của cô siết chặt lại.
"Tiểu thư."
Lễ tân cúp điện thoại, nhìn về phía cô: "Trợ lý Hứa kêu cô đi lên."
Khương Thu Nghi gật đầu, mặt không đổi sắc đi qua thang máy bên đó.
Đi được hai bước, cô lại quay trở về.
"Mỹ nữ."
Lễ tân sửng sốt, hỏi: "Vâng, cô cần giúp gì nữa sao?"
Khương Thu Nghi mỉm cười, đẩy bịch đồ ngọt mà cô chuẩn bị cho Lục Minh Thừa đến trước mặt lễ ta, ôn nhu nói: "Cho cô đấy, ăn nó giúp tôi, có thể chứ? Cảm ơn trước nhé."
Mua bánh ngọt riêng cho Lục Minh Thừa? Não cô bị kẹp cửa mà làm như vậy.
Giờ phút này Khương Thu Nghi chỉ cảm thấy, chưa lúc nào mời Lục Minh Thừa ăn cái rắm thích hợp hơn lúc này!!!