Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Ngọt Ngào Như Mật

Chương 39: Huấn luyện riêng, ăn luôn huấn luyện viên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Wind

Beta: Đậu Xanh

Lâm Hoài Nhu liếc nhìn đũng quần của Chử Lăng Thiên, nghe nói rằng quân nhân luôn là những người hàng to xài tốt, nghĩ vậy cô ta không khỏi liếʍ liếʍ môi.

Từ lúc phát hiện ra mình có lợi thế có thể giúp nổi tiếng, cô ta đã tận dụng điều này để làm mình trở nên nổi bật, hô mưa gọi gió ở trường.

Sau khi ở với Bạch Trạch, cô ta luôn trung thành với anh ta.

Bạch Trạch là con trai út của Bạch gia, em trai của Bạch Minh Nguyệt, cũng là ông chủ của công ty giải trí Thịnh Thế.

Anh ta giao cho Lâm Hoài Nhu nhiệm vụ quyến rũ Chử Tinh Vân và Lục Tầm Chu.

Bạch Trạch rất tin tưởng vào Lâm Hoài Nhu, bởi vì anh ta đã nếm qua huyệt nhỏ của Lâm Hoài Nhu, không người đàn ông nào đã thưởng thức qua mà không nghiện cả.

Anh ta muốn thu phục cả hai bằng cách này, đây cũng là sở thích biếи ŧɦái của anh ta.

Nhìn mấy kẻ cao cao tại thượng vì một người con gái mà tranh giành đấu đá nhau, mà cô gái này lại do anh ta phái tới, cảm giác thật thú vị.

Ngày hôm sau, khi được dạy cách trườn bò về phía trước, Lâm Hoài Nhu cố tình té ngã.

Chương Đình cau mày nhìn vết thương dưới ống tay áo đang xắn lên của cô ta khuyên nhủ: "Sao cô không nói với huấn luyện viên rồi nghỉ ngơi đi?"

Những nữ minh tinh như họ, đặc biệt là nữ diễn viên là người phải quan tâm đến cơ thể nhất, nếu để lại sẹo thì rất dễ phá hỏng con đường diễn xuất của mình.

Phương Hồi chỉ liếc cô ta một cái rồi nhìn ra chỗ khác, đối với cô ấy thì chút thương tích như vậy cũng không gây ảnh hưởng nghiêm trọng gì.

Cô ấy còn đã tập luyện võ thuật từ khi còn nhỏ, nhiều lần còn bị thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều.

Đường Hồi không ngừng nhìn trộm Điềm Tửu, ánh mắt rơi vào bộ ngực to tròn dính sát trên mặt đất của Điềm Tửu, cô ấy thấy tay ngứa ngáy, chỉ muốn bóp một cái.

Ít người biết việc cô là les, hễ nhìn thấy các cô gái trẻ xinh xắn là muốn xông lên tán tỉnh.

Lâm Hoài Nhu cũng rất xinh đẹp, vốn dĩ bình thường cô ấy cũng sẽ trêu chọc một chút, nhưng sau khi nhìn thấy Điềm Tửu, cô lại cảm thấy Lâm Hoài Nhu thật nhàm chán.

Cảm thấy đùi mình bị véo một cái, Điểm Tửu quay đầu lại nhìn Đường Hồi bằng ánh mắt tức giận.

Đường Hồi chột dạ mỉm cười rồi nhanh chóng quay sang chỗ khác.

Lâm Hoài Nhu nở nụ cười bạch liên hoa thường ngày, nói: "Em Không sao đâu ạ, mọi người cứ tiếp tục đi."

Bị thương ở khuỷu tay, nên động tác của cô ta đương nhiên không đạt tiêu chuẩn.

Chử Lăng Thiên giẫm giày đi tới, giọng nói trầm thấp khiến cô ta cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: "Các cô làm sao vậy?"

"Xin lỗi, huấn luyện viên có thể hướng dẫn riêng cho tôi được không ạ?"Đôi mắt dâʍ đãиɠ của cô ta liếc nhìn người Chử Lăng Thiên, nhưng vẫn giả vờ xấu hổ cúi đầu quay mặt sang một bên, để góc mặt nghiêng đẹp nhất của cô rơi vào trong mắt anh.

Chử Lăng Thiên cũng không từ chối, tự mình thực hiện tư thế trườn bò về phía trước, để những người khác có thể nhìn kĩ hơn.

Khi anh ngồi xổm bên cạnh Lâm Hoài Nhu, yêu cầu cô ta cố gắng làm lại một lần, Lâm Hoài Nhu cố ý ấn vào vết thương rồi ngã vào người anh, anh ngay lập tức biết cô ta định dụ dỗ mình.

"Nếu cô bị thương thì ở bên cạnh nhìn đi. Đừng có cản trở người khác tập luyện."

Anh đẩy cô ta sang một bên, một lần nữa phát huy kỹ năng độc miệng của mình.

Đối mặt với một người đàn ông thẳng thắn như vậy, Lâm Hoài Nhu xấu hổ đành đứng sang một bên nghỉ ngơi, còn bị đưa đến bác sĩ quân y để lấy thuốc.

Để đề phòng tai nạn có thể xảy ra, phía quân đội có cử đến một quân y túc trực tại đây.

Chử Lăng Thiên đi đến bên cạnh Điềm Tửu, dùng mũi giày đá vào mông cô: "Thấp người xuống một chút."

Điềm Tửu cúi sát xuống, ngực áp sát mặt đất, tư thế này vừa mệt, vừa làm phần ngực áo bị cọ sát xuống đất.

Cô lặng lẽ tập trung linh lực vào chân Chử Lăng Thiên, thấy anh suýt nữa ngã, cô che miệng cười trộm.

Bỗng có một bóng đen phủ người cô, giọng nói của Chử Lăng Thiên vang lên ở sát bên: "Buồn cười lắm hả? Tập thêm mười lăm phút nữa đi."

Đường Hồi vụиɠ ŧяộʍ nói với Phương Hoài: "Huấn luyện viên này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."

Điềm Tửu lườm anh một cái, tiếp tục bò về phía trước.

Kết thúc ngày tập luyện, khi cô chuẩn bị lên tầng, Chử Lăng Thiên đã chặn cô lại.

"Tư thế của cô không chuẩn, cô phải tiếp tục chăm chỉ luyện tập hơn."

Nghe anh nói, những người khác chạy vội lên tầng, vì sợ cũng bị anh bắt tập luyện.

Sau khi kết thúc huấn luyện, nhϊếp ảnh gia sẽ về nghỉ ngơi, vì thế đã ngừng chụp từ lâu. Cho nên, ở đầu cầu thang, chỉ còn Điềm Tửu và Chử Lăng Thiên.

"Đúng tám giờ đến phòng 102 huấn luyện thêm. Tôi muốn huấn luyện cho một mình cô." Dừng lại một chút, anh tiếp tục ghé sát tai Điềm Tửu nói, "Nếu cô không đến, thì tự gánh lấy hậu quả."

Điềm tửu bĩu môi nói với hệ thống: "Rõ ràng là anh ta nhắm vào tôi."

[Cũng có thể do trình độ của ký chủ quá kém, nên cần được tập luyện riêng]

Cô hừ lạnh: "Còn lâu nhé."

Là yêu tinh sao mà trình độ kém được, cô chính là thiên tài, học gì cũng nhanh.

Rõ ràng là huấn luyện viên này cố tình gây khó dễ với cô.

Kim đồng hồ trong ký túc xá chỉ gần tám giờ, Điềm Tửu đành cởi đồ ngủ ra, mặc lại quân phục rằn ri.

Đẩy cửa số 102, bên trong tối om.

"Huấn luyện viên ơi?" Cô gọi to nhưng không có ai đáp lại, cô cảm thấy Chử Lăng Thiên đang cố tình chỉnh mình.

Bĩu môi chuẩn bị rời đi, cánh cửa phía sau đột nhiên đóng lại làm cô sợ hãi run lên.

Đột nhiên bị người phía sau ôm lấy, nhấc cả người cô khỏi mặt đất.

Cô vừa dùng sức giãy giụa trong không trung, vừa nghiêng đầu nhìn xem là ai, nhưng lúc nãy cô không bật đèn nên đến ngón tay mình cũng không nhìn thấy được.

"Buông tôi ra!" Cô thậm chí còn vận linh khí lên trên ngón tay, chuẩn bị nhảy xuống là chọc thẳng vào mắt kẻ xấu thì bỗng nhiên được thả xuống, lại nghe thấy giọng nói chế giễu ngay sát mình: "Ý thức tự vệ quá kém, nếu anh là kẻ xấu, em đã chết không biết bao nhiêu lần rồi."

Chử Lăng Thiên vươn tay bật đèn, thuận tiện đưa tay xoa bầu vυ" Điềm Tửu ngay bên cạnh, cảm xúc mềm mại y như anh nghĩ.

Điềm Tửu tức giận nhìn chằm chằm anh, nhớ tới người này có khả năng sẽ lấy việc công trả thù riêng, câu chửi "Đồ khốn kiếp" chuẩn bị nói ra lại bị nuốt vào bụng, biến thành một tiếng "Huấn luyện viên" đầy bất mãn.

"Em ngốc thật đấy." Giọng điệu của Chử Lăng Thiên vẫn xen lẫn vẻ khinh thường.

Điềm Tửu bĩu môi, còn lâu cô mới ngốc, biết trong quân khu sẽ không có kẻ xấu, nên cô mới lơi lỏng cảnh giác thôi.

Hơn nữa cô là yêu tinh, trên đời này không ai có thể đánh bại cô, nhất là trong môi trường thuận lợi như thế này.

Cây cối ở những ngọn núi xung quanh đều có thể là vũ khí của cô đấy.

Ở đây, cô cũng đã hấp thụ được rất nhiều linh lực, việc tham gia vào chương trình thực tế này thực sự là quyết định đúng đắn.

"Tối nay anh sẽ dạy cho em chút quyền cước của quân đội." Vừa nói, anh vừa biểu diễn một lần, nắm đấm xé toạc không khí, trông rất đẹp trai.

Mắt Điềm Tửu phát sáng: "Cám ơn huấn luyện viên ạ."

Đột nhiên cô cảm thấy huấn luyện viên khốn kiếp này, cũng không phải là quá xấu xa.

"Bước đầu tiên, đứng tấn, vào tư thế sẵn sàng." Chử Lăng Thiên một tay đặt lên lưng cô, dùng tay kia siết chặt cánh tay cô, "Gồng các cơ tay lên."

Bàn tay đặt ở trên lưng cô tự nhiên trượt xuống vỗ nhẹ vào mông nhưng giọng điệu Chử Lăng vẫn không chút thay đổi: "Mông thấp xuống nữa, được."

"Ngực không được thả lỏng." Hai tay luồn qua nách cô, Chử Lăng Thiên nâng ngực cô lên, "Ưỡn ngực lên."

Điềm Tửu không nhận thấy có điều gì không đúng, cô tỏ vẻ nghiêm túc, toàn tâm toàn ý muốn học bộ quyền cước mà anh dạy.

Yết hầu của Chử Lăng Thiên lên xuống, lợi dụng việc dạy võ để xơ múi được không ít nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra ghét bỏ: "Dùng mạnh hơn một chút, chưa ăn cơm no à? Thật là một con gà yếu ớt."
« Chương TrướcChương Tiếp »