Edit: Wind
Beta: Đậu Xanh
Thái độ làm bộ làm tịch của Trình Mẫn Mẫn khiến những người khác phải nhíu mày, không muốn cùng cô ta có quan hệ thân thiết.
Thật là một cô gái ngu ngốc, Lâm Hoài Nhu thầm nghĩ.
Người quay phim bên cạnh sớm đã ổn định vị trí, bởi vì không phải phát sóng trực tiếp, cho nên các cảnh quay về doanh trại và huấn luyện viên sự sẽ được quay lại sau. Lúc này, chương trình chủ yếu tập trung quay phong thái cứng cỏi của sáu cô gái đồng thời giới thiệu sơ qua về sức mạnh quân sự của Trung Quốc thôi.
Đương nhiên, không thể thiếu được cả những huyến luyện viên hướng dẫn.
"Huấn luyện viên đến rồi!" Khi nhân viên đoàn làm phim nhắc nhở mọi người, huấn luyện viên trong trang phục huấn luyện cũng đi tới, sau lưng anh còn có hai người lính đi theo.
Chử Lăng Thiên cảm thấy khó tin khi cấp trên thực sự giao cho anh nhiệm vụ huấn luyện mấy nữ minh tinh này. Anh không cảm thấy vinh dự, mà ngược lại còn cho rằng đang lãng phí nhân tài, dù sao anh cũng đường đường là một thiếu tá trong quân đội.
Anh liếc nhìn sáu người đang xếp hàng theo chiều cao, ánh mắt rơi xuống cô gái nhỏ nhỏ xinh, trắng trẻo và mềm mại ở cuối hàng.
Anh nheo mắt lại nghĩ: Hình như mọi người gọi cô là Tống Điềm Tửu?
Cặρ √υ" kia khi sờ vào chắc chắn không tồi, đây là suy nghĩ đầu tiên của anh.
Trông thật mềm mại
[Mục tiêu nhiệm vụ Chử Lăng Thiên đang đến gần]
Lời nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu cô, Điềm Tửu nhìn sang phía người đàn ông trẻ tuổi, thân hình cao lớn đang bước tới.
Anh có đôi mày kiếm thẳng dài chạm tới thái dương, hai mắt đen láy lạnh lẽo như ánh sao, sống mũi cao, môi mỏng màu hồng nhạt nhếch lên, lộ ra vẻ bất cần đời.
Làn da màu lúa mì giúp anh nhìn càng thêm thành thục và kiên nghị, thân hình thẳng tắp, khoảng cách mỗi bước đi đều nhau, toát ra dáng vẻ kiêu ngạo của một người quân nhân.
Cô phải lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ người đàn ông này, hệ thống nói, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể sẽ bị hồn phi phách tán.
"Từ nay các cô sẽ là đầu binh của tôi, nhớ kỹ luật phép của Quân đội." Anh thổi còi, "Đứng nghiêm! Nhìn bên phải, thẳng!"
Mấy người Điềm Tửu ngay lập tức làm theo hướng dẫn, biểu hiện của các cô nhanh chóng được máy quay ghi lại.
Huấn luyện viên trước mặt là quân nhân thực thụ, nếu chọc giận anh, thì những ngày sau sẽ khổ không thể tả. Vì vậy, tất cả các cô đều tập trung tinh thần, biểu hiện ngoan ngoãn như học sinh.
Chử Lăng Thiên nhìn lướt qua đám các cô một lượt, liếc nhìn chiếc váy trên người Trình Mẫn Mẫn, cười nhạt: "Nếu bọn cô đến đây để tham gia khóa huấn luyện đặc biệt, thì đừng nên ăn mặc lòe loẹt như đang đi du lịch vậy."
Ánh mắt anh sắc bén, Trình Mẫn Mẫn bị nhìn chằm chằm rùng mình một cái, nước mắt chực rơi.
"Đừng có khóc lóc vô nghĩa, thứ quân nhân không cần nhất chính là cái này!"
Những người còn lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, duy trì tư thế đứng thẳng, không dám ý kiến gì.
Nhìn những ngôi sao gắn trên quân hàm của Chử Lăng Thiên, các cô biết anh là thiếu tá.
Người trẻ tuổi như vậy đã là thiếu tá thì thường xuất thân trong một gia đình quân nhân.
Không thể chọc, không thể trêu vào.
Trình Mẫn Mẫn đang nghẹn ngào lại bị nói không được khóc nên lập tức cứng đờ người lại.
Miệng người đàn ông này độc địa quá, Điềm Tửu nhìn anh, thấy anh nhìn lại, lập tức quay đi chỗ khác.
"Bây giờ giao điện thoại ra và để lại những thứ không cần thiết." Chử Lăng Thiên phất tay, những người lính phía sau lập tức lấy túi để thu đồ không cần thiết.
Sáu người các cô bước lên trước, bỏ điện thoại di động vào, mở vali để các binh lính kiểm tra.
"Kem chống nắng cũng không được mang vào sao?" Khi thấy mỹ phẩm của mình bị bỏ ra ngoài,
Trình Mẫn Mẫn hét lên.
Chử Lăng Thiên chế nhạo: "Cô mang cả cái này ra chiến trường à? Để tán phét với kẻ địch về phương pháp chăm sóc da sao?"
Giọng điệu không chút khách khí khiến ngay cả một người đã làm mẹ như Chương Đình, nghe thấy cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Dù người hướng dẫn này còn trẻ nhưng trên người sát khí lớn như vậy, chỉ sợ tay cũng từng dính máu người rồi.
Khi vali Điềm Tửu được mở ra, một đống đồ ăn vặt rơi ra, mọi người trên sân không khỏi nuốt nước bọt.
Đồ ăn nhanh, khoai tây chiên, và tương ớt, mỗi loại có mấy hộp liền, tất cả đều là những nhãn hiệu yêu thích của Điềm Tửu. Không giống những người khác, vali của cô không có một món đồ mỹ phẩm nào!
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, không tì vết của cô, mấy người Đường Hồi không khỏi cảm thán trong lòng, cùng là người với nhau, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy!!!
Lâm Hoài Nhu và Trình Mẫn Mẫn đầy ghen tị, nhưng Lâm Hoài Nhu khôn khéo giấu trong lòng, Trình Mẫn Mẫn lại biểu hiện rõ ra mặt, bị camera ghi lại toàn bộ.
Chử Lăng Thiên chưa kịp nói gì, Điềm Tửu đã nhanh nhẹn nói với hai người lính thu đồ: "Tôi giao nộp hết các thứ này, nhưng các anh không được ăn mất của tôi đâu"
Giọng nói mềm mại ngọt như kẹo, cùng vẻ mặt luyến tiếc không muốn nộp khiến ai nấy đều thấy lòng mềm nhũn ra.
Hai người lính kia đang hùng hổ thu đồ bỗng dừng tay, mặt đỏ bừng.
Chử Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, "Không ai động vào những thứ này của cô cả. Trong doanh trại không nuôi lợn."
Đôi mắt anh dừng lại trước bộ ngực kiêu hãnh cao vυ"t Điềm Tửu một lúc, rồi lại nhìn cô, đôi môi cong lên một cách xấu xa.
Điềm Tửu lườm anh một cái, sau đó dưới cái nhìn nghiêm nghị của anh mà ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Ngay khi Chử Lăng Thiên vừa nhìn đi chỗ khác, cô giơ giơ nắm đấm nhỏ chĩa về phía bóng dáng của anh.
Nhìn thấy cô ấy làm vậy, Chương Đình che miệng cười khúc khích.
Còn Trịnh Mẫn Mẫn tỏ vẻ khinh thường: "Làm ra vẻ."
Nhưng khi máy quay lướt qua, cô ta lại nhanh chóng mỉm cười thuần khiết.
Lâm Hoài Nhu nghe được những lời cô ta nói, trong mắt có tia sáng lóe lên.
Vì chỉ có sáu người, mà thứ không thiếu nhất trong doanh trại quân đội là ký túc xá, nên họ được chia ra mỗi người một phòng. Tuy nơi này chỉ có một tầng, nhưng biệt lập cách các khu ký túc xá khác một dãy nhà trống.
Phòng của Điềm Tửu tình cờ nằm ngoài cùng gần đầu cầu thang.
Ngày đầu tiên huấn luyện, mọi người tập đứng nghiêm trong tư thế quân nhân, cũng may bây giờ là mùa thu nên nắng không gay gắt nữa. Sáu người mặc quân phục và mũ rằn ri đã được phát đứng bất động suốt một giờ đồng hồ.
"Giữ nguyên tư thế, ngẩng cao đầu." Chử Lăng Thiên đứng một bên nhìn chằm chằm.
Điềm Tửu cảm thấy rằng người hướng dẫn cố ý nhắm vào mình, cô rõ ràng đang đứng thẳng, nhưng Chử Lăng Thiên lại cho rằng tư thế của cô không đúng.
"Hóp bụng, nâng hông lên." Chử Lăng Thiên một tay sờ ngực, tay kia ấn vào mông cô điều chỉnh tư thế.
Cơ thể của Điểm Tửu lập tức cứng ngắc, đôi mắt ẩm ướt liếc nhìn anh.
Chử Lăng Thiên cười nhẹ: "Sao vậy? Không phục à?"
Trình Mẫn Mẫn hả hê vui sướиɠ khi người khác gặp xui xẻo liếc nhìn Điềm Tửu.
"Ai cho cô cử động? Những người khác nghỉ ngơi trong mười lăm phút, cô thì đứng thêm năm phút nữa." Chử Lăng Thiên chỉ vào Trình Mẫn Mẫn, trông giống như một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc.
Thân thể nhỏ nhắn của Điềm Tửu đã nhũn ra, vừa định ngồi xuống, Chử Lăng Thiên lại nắm lấy cánh tay của cô.
"Nhớ kỹ, sau khi tập luyện không được ngồi xuống ngay, nếu không sẽ làm tổn thương cơ bắp."
Điềm Tửu phồng má trừng anh.
"Cục cưng của tôi thật đáng thương quá." Đường Hồi bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tửu, xúc cảm quá tốt khiến cô ấy kinh ngạc không thôi nên vội đuổi theo Điềm Tửu hỏi cách chăm sóc.
Điềm Tửu ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Chăm sóc ạ? Mỗi ngày một ly sữa, Văn Văn nói như vậy có thể giúp tăng chiều cao."
Cô ghen tị liếc nhìn Đường Hồi, cô là người thấp nhất ở đây, ngay cả Trình Mẫn Mẫn cũng cao tận 1,65 mét kìa.
Huhu, cô cũng muốn cao thêm nữa.
Cách đó không xa, tầm mắt Chử Lăng Thiên rơi trên người cô, đầu lưỡi khẽ miết nhẹ vào xương hàm.
Đâu có lùn, vừa đúng tầm có thể treo ở trên người anh.