Chương 29. Tôi có cái gì mà không dám!

Edit:Yann.

Beta: Đậu Xanh

Chử Nguyệt Văn đưa Điềm Tửu tới phòng của nhóm bạn thân.

Những người chơi cùng cô không phải là những cô tiểu thư kiêu căng, tính tình họ thoải mái, rất dễ gần.

"Aiz, thì ra đây chính là lý do tiểu Văn bỏ chúng ta?" Người nói là một cô gái tóc vàng, dáng người cao gầy nóng bỏng, cô nàng đứng lên, lập tức ôm Điềm Tửu vào trong ngực.

"Thật là một cô gái nhỏ đáng yêu ~"

Cô ấy cao một mét bảy mươi mấy, trên chân lại đi giày cao gót hơn mười phân, vóc dáng lập tức lên đến một mét tám mấy, vừa vặn chôn mặt Điềm Tửu vào giữa bộ ngực lớn.

Cảm giác hít thở không thông khiến mặt Điềm Tửu nghẹn đến mức đỏ bừng, tay nhỏ khua loạn, cũng may là được Chử Nguyệt Văn giải cứu kịp thời.

"Kim Linh, cậu đừng dọa Điềm Tửu nhà tớ." Chử Nguyệt Văn liếc mắt trừng cô gái tóc vàng, kéo Điềm Tửu ra phía sau mình che chở.

Một cô gái tóc ngắn thời thượng ngồi trên sô pha cười nói: "Đúng vậy, Kim Linh cậu như vậy cực kỳ giống chó sói trong cô bé quàng khăn đỏ."

"Vậy cũng là do cô bé quàng khăn đỏ quá đáng yêu!" Nói chuyện là một cô gái mặt tròn, ngũ quan hiền lành.

"Tới đây bảo bối, mau tới đây, để chị nhìn kỹ xem." Người phụ nữ mới mở miệng trên đầu thắt đầy bím tóc, "Có người đẹp bên cạnh, linh cảm của tớ sắp dâng tràn rồi!"

Bọn họ cực kỳ nhiệt tình, đối với Điềm Tửu đều có thiện ý.

Người ở đây như vậy khiến Điềm Tửu rất thoải mái, cô mỉm cười xinh đẹp, đi về phía trước khom lưng: "Chào các chị gái xinh đẹp, em là Tống Điềm Tửu."

Dáng vẻ tự nhiên hào phóng làm mấy người trước mắt sáng ngời.

Không đợi Chử Nguyệt Văn giới thiệu, Kim Linh lôi kéo Điềm Tửu ngồi xuống ghế sô pha, chủ động giới thiệu: "Chị là chị gái Kim Linh của em, hot girl tóc ngắn kia là chị gái Bạch Minh Nguyệt, chị gái mặt tròn đáng yêu này là Đường Viên, em có thể gọi chị ấy là Bánh Trôi, còn lại là chị Phùng Thanh."

"Em chào chị Kim Linh, chị Minh Nguyệt, chị Đường Viên, chị Phùng Thanh." Điềm Tửu đứng lên lễ phép chào hỏi một lần nữa, đôi mắt to sáng lấp lánh.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện lại xinh đẹp, thật sự là làm tình mẹ của các cô dâng tràn.

Sau đó năm người trong nhóm bạn thân của Chử Nguyệt Văn, trở thành fan tiếp ứng lớn nhất của Điềm Tửu, còn lấy tên là "Hội fan mẹ".

Trải qua một phen chào hỏi, Điềm Tửu mới biết được mấy chị gái này không những xinh đẹp còn rất giỏi.

Cô gái Kim Linh tóc vàng chính là nhà thiết kế chính của nhãn hiệu DRY Châu Á nổi danh quốc tế, những bộ quần áo do cô thiết kế đều được những người nổi tiếng trong và ngoài nước săn đón.

Cô gái tóc ngắn thời thượng Bạch Minh Nguyệt này là người thừa kế của Bạch gia, CEO của công ty khoa học kỹ thuật Bạch thị.

Bạch gia chính là danh môn vọng tộc chỉ đứng sau bốn gia tộc lớn, có thể lấy được thân phận người thừa kế, chắc chắn cô ấy cực kỳ không tầm thường.

Bạch Minh Nguyệt còn có một đứa em trai, ở trong giới nổi danh là hoa hoa công tử, lớn lên không tồi, thay phụ nữ như thay áo.

Đến Đường Viên, cô ấy là chuyên gia ẩm thực, trên Weibo có tới năm mươi triệu fan.

Nhà cô ấy làm đầu bếp cho nhiều gia tộc lớn, bản thân cô ấy còn có một đài lưỡi như Thao Thiết, chỉ cần nếm một lần là có thể đoán ra.

Phùng Thanh càng không đơn giản, đại sư của phái hội họa mới, tác phẩm đạt được vô số giải thưởng quốc tế, được ương đài gọi là nghệ thuật gia đẹp nhất.

Dựa vào nổi tiếng cá nhân, hiếm khi cô quản lý weibo, fans cũng có gần 20 triệu.

So sánh với bốn người này, Chử Nguyệt Văn ngoại trừ thân phận đại tiểu thư nhị phòng Chử gia, thì thua chị kém em rất nhiều.

Nhận thấy được cô ấy ảm đạm, Điềm Tửu vỗ vỗ tay: "Văn Văn uống rượu, chờ em trở về sẽ ủ rượu hoa đào ngon hơn cho chị uống."

Rượu hoa đào do cô ủ, công dụng làm đẹp dưỡng da hiệu quả rất tốt, đối với thân thể tuyệt đối có lợi.

"Tiểu Điềm Tửu biết ủ rượu sao?" Chử Nguyệt Văn kinh ngạc ra tiếng, cô ấy phát hiện mình thật sự đang chăm sóc một cô gái bảo bối.

Ôi, Tiểu Điềm Tửu nhà cô thật sự là quá tuyệt vời.

Mặt khác bốn đôi mắt như đèn pha lả tả dừng ở trên người Điềm Tửu, trong mắt tràn đầy vui mừng.

"Tiểu Điềm Tửu cũng không thể quên chị nha." Đường Viên buông chén rượu trong tay, đây chính là rượu quý tộc, hương vị vẫn luôn được mọi người ca ngợi, không nồng không nhạt gãi đúng chỗ ngứa.

Cô gái nói có thể ủ ra rượu hoa đào ngon hơn, làm cô hết sức chờ mong, tức khắc cảm thấy ly rượu trên tay thật vô vị.

Cô ấy một chút cũng không nghi ngờ Điềm Tửu đang khoác lác, bởi vì cặp mắt của Tiểu Điềm Tửu rất chân thành, cô ấy chưa từng thấy con ngươi nào sạch sẽ như vậy.

Nếu không thời điểm biết thân phận của các cô ấy, cô gái nhỏ cũng chỉ kinh ngạc cảm thán "Các chị gái xinh đẹp thật lợi hại".

Từ đầu đến cuối, trong mắt Điềm Tửu không hề hiện lên nửa tia tham lam.

Khó trách tiểu Văn thích cô ấy như vậy, các cô cũng thích nha!

Phùng Thanh nhấc tay: "Chị cũng muốn chị cũng muốn."

Kim Linh cùng Bạch Minh Nguyệt liếc nhau, đồng thời gật đầu: "Còn có bọn chị nữa nha."

Điềm Tửu gãi gãi đầu, bị năm ánh mắt sáng ngời nhìn, cô còn có chút thẹn thùng.

"Vâng vâng, em sẽ không quên tất cả các chị gái xinh đẹp." Cô vỗ ngực bảo đảm, bộ ngực lên xuống lắc lư.

Kim Linh ngồi ở bên cạnh không nhịn sờ sờ ngực cô: "Ngực của Tiểu Điềm Tửu xúc cảm không tồi."

Chử Nguyệt Văn vỗ tay cô ấy: "Cậu là không đứng đắn nhất."

Mấy người cùng cười vang, Điềm Tửu mặt đỏ hồng như mây tía.

"Vất vả lắm mới được gắn nhau, chúng ta không say không về!" Kim Linh giơ chén rượu.

Bạch Minh Nguyệt nói: "Đêm nay ở lại đây đi, vừa lúc bên trên có phòng dành riêng cho chúng ta."

"Được, Tiểu Điềm Tửu ngày mai không có cảnh quay, chúng ta cùng nhau không say không về!" Chử Nguyệt Văn cũng đứng lên nâng chén.

Phùng Thanh trợn trắng mắt nhìn họ, duỗi tay sờ sờ lông xù xù trên đầu Điềm Tửu: "Điềm Tửu chỉ có thể uống một chén rượu thôi, còn lại lấy nước trái cây thay rượu."

Trong lúc nhất thời phòng bao náo nhiệt, các cô cũng rất biết chiếu cố cảm xúc của Điềm Tửu, không cho cô có cảm giác bị vắng vẻ.

Điềm Tửu yên lặng chúc phúc cho họ, bảo đảm sau này có thể thuận lợi.

Tuy rằng nơi này không có nhiều linh khí kắm, nhưng cô vẫn có thể hấp thu một ít dùng để tu luyện.

Đối với việc này hệ thống cũng không nói gì.

Điềm Tửu còn ngưng kết năm đóa đào hoa chia cho mấy người: "Đây là quà may mắn cho Văn Văn và các chị."

Hoa đào sờ lên cứng như ngọc, nhưng lại tản ra một hương thơm thanh nhã, mọi người có thể làm thành vòng tay hoặc vòng cổ đeo lên người, cảm giác tinh thần đều thoải mái rất nhiều.

Mấy người Kim Linh không khỏi càng thêm yêu thích Điềm Tửu.

Bên phòng bao khác.

Các thiếu gia ở Kinh thị tụ vào một chỗ, lấy Tưởng Hành Phong và Chử Lăng Thiên cầm đầu.

Da thịt Chử Lăng Thiên săn chắc khỏe mạnh, sườn mặt còn có một cái sẹo do đao nhỏ làm lúc thi hành nhiệm vụ, không chỉ không ảnh hưởng đến mỹ quan, ngược lại còn làm anh thêm vẻ tàn bạo.

Anh mày kiếm mắt sáng, say rượu cười bướng bỉnh.

"Còn dám uống hả? Đây chính là xuân dược mới nhất, nếu cậu có thể nhịn tới cuối cùng không tìm phụ nữ giải quyết, về sau tôi sẽ gọi cậu là anh." Chử Lăng Thiên một chân đạp lên trên bàn, chén rượu trong tay lung lay, vài giọt chất lỏng rơi trên chiếc quần sẫm màu.

Tưởng Hành Phong hừ lạnh một tiếng: "Tôi có cái gì mà không dám!"

Đoạt lấy ly rượu trong tay Chử Lăng Thiên một hơi cạn sạch.

Rất tốt!" Chử Lăng Thiên giơ ngón tay cái lên.

Chờ những người khác đều đi hết, Tưởng Hành Phong cảm nhận được thuốc trong cơ thể bắt đầu phát tác nên muốn về phòng nghỉ ngơi, đi thẳng tới phòng riêng ở hội sở.

Điềm Tửu nhìn năm người uống say đến ngất xỉu, dưới sự trợ giúp của nhân viên đưa mọi người đến từng người phòng.

Mà cô chuẩn bị vào phòng với Văn Văn, nhưng lúc này cô nhớ tới túi xách vẫn đang ở phòng bao, nhanh chóng quay đầu về lấy.

Cô không muốn nhờ nhân viên lấy hộ.

Chờ cô cầm theo túi xách về, vừa lúc gặp phải Tưởng Hành Phong đang phát tác.

Hiểu ý Đậu rồi chứ!!!