Chương 21: Để em giúp anh xoa xoa sẽ không đau

Edit: Đậu Xanh

Sau nhiều lần được Chử Nguyệt Văn dạy dỗ, cuối cùng Điềm Tửu cũng dưỡng thành thói quen mặc đồ ngủ sau khi tắm rửa xong.

Tuy rằng, cô cảm thấy không mặc quần áo lúc ngủ mới thoải mái nhất, giống như nằm trong vọng tay của cây mẹ, không bị trói buộc.

Nhưng Chử Nguyệt Văn tận tình khuyên bảo quá nhiều lần, vậy nên cô mới quyết định mặc quần áo trước khi ngủ.

Váy ngủ trên người Điềm Tửu rất đáng yêu, được may bằng loại vải nhung, váy hai dây dài đến đầu gối, cổ áo hình chữ V, vòng tròn xung quanh chân váy là lông thỏ màu trắng.

Khi cẩn thận quan sát, còn có thể nhìn thấy phía sau mông cô có một cái đuôi lông thỏ màu trắng nhỏ, xù xù làm từ vải nhung.

Bầu ngực lớn tràn ra ngoài cổ áo, khe rãnh sâu hun hút, trước ngực hơi hơi lộ da thịt trắng nõn.

Ánh mắt Lục Tầm Chu khẽ nhúc nhích, tầm mắt lơ đãng từ trên ngực Điềm Tửu đi xuống.

Đôi chân cân xứng lộ ra bên ngoài, chỉ tiếc bàn chân này từng ở trong mơ được anh nắm lấy rồi gặm cắn nay lại bị giấu trong đôi dép lê hình con thỏ đáng yêu.

"Làm phiền anh Đường Phi quá." Điềm Tửu lập tức lấy kịch bản cùng với bút của mình ra, một bộ dáng ham học hỏi.

"Đường Đường, em không cần phải khách sáo." Nụ cười của Lục Tầm Chu tràn ngập tinh thần phấn chấn, đem tính cách ấm áp như ánh mặt trời của Đường Phi trước mặt em gái diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Ánh mắt Điềm Tửu sáng ngời, cô sùng bái nhìn anh.

Mấy lần gần đây khi cô lướt Weibo, tin tức cô nhìn thấy nhiều nhất là của Lục Tầm Chu, người đàn ông này không chỉ là quán quân liên tục nhận ba lần giải ảnh đế, mà còn chưa từng dính tai tiếng gì trong 10 năm ra mắt.

Ai cũng nói anh là hình mẫu về việc giữ mình trong sạch trong giới giải trí.

Nhớ lại sự tận tâm khi nhập vào vai diễn cùng với sự hiểu biết chính xác tâm lý nhân vật của anh, Điềm Tửu bỗng dưng cảm thấy anh thật sự quá giỏi.

Vẻ mặt hâm mộ của Điềm Tửu làm cho Lục Tầm Chu cực kỳ hưởng thụ, anh kéo cô gái nhỏ ngồi xuống, làm bộ làm tịch mở kịch bản ra.

Ngày mai, hai người phải quay một cảnh xung đột, nữ chính Lục Uyển làm hoà với nam chính nên đến Đường gia làm khách.

Lục Uyển không cẩn thận làm rơi vỡ khung ảnh trong phòng của hai anh em, đó là bức ảnh gia đình một nhà bốn người.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Đường đột nhiên nổi cơn điên đẩy Lục Uyển ra, làm Lục Uyển té trên mặt đất, tay bị mảnh thuỷ tinh vỡ cắt.

Đường Phi chỉ lo an ủi Lục Uyển đang bị thương, mà xem nhẹ Đường Đường ngồi xổm bên cạnh.

Đường Đường cẩn thận cầm ảnh chụp lên, cặp mắt vô thần kia lúc nhìn đến nụ cười hạnh phúc của ba mẹ trên ảnh, mới có vài phần thần thái.

Ba Đường mẹ Đường vốn là một người bình thường, nhưng vì vô tình cứu ba của nữ chính mà bị kẻ thù của người đó gϊếŧ hại.

Khi đó Đương Phi đang đi học ở nước ngoài, Đường Đường nho nhỏ bị giấu ở trong ngăn tủ, xuyên qua khe hở nhìn đến cảnh ba mẹ mình bị gϊếŧ một cách tàn nhẫn.

Bệnh tự kỷ của Đường Đường không phải bẩm sinh, mà là do chịu kí©h thí©ɧ cực lớn, nên mới khoá chặt trái tim mình.

Ngay cả người anh trai Đường Phi, một thời gian sau cô mới tiếp nhận, nhưng cũng chỉ giao tiếp đơn giản với nhau.

Tất cả sự bình yên lại bị nữ chính Lục Uyển phá vỡ.

Bởi vì bức ảnh của ba mẹ rơi vỡ, làm Đường Đường một lần nữ chịu kí©h thí©ɧ mới nổi cơn điên, cô ôm đầu la lên một tiếng, chạy về hướng cái tủ cách đó không xa.

Nếu không phải Đường Phi kịp thời giữ chặt, thì đầu cô đã đâm vào góc bàn mà chết.

Nhưng mà lực lôi kéo cô trở về bị phản ngược lại, Đường Phi ngã trên mặt đất, động mạch cách tay bị mảnh pha lê vỡ cắt, máu tươi chảy ra.

Cũng là vì điều này, cánh tay Đường Phi thiếu chút nữa là phế bỏ.

《 Giây phút đoạt mệnh 》 bộ phim dựa trên tiểu thuyết cùng tên, cảnh này trong nguyên tác khiến cho không ít người hâm mộ ghét Đường Đường, cảm thấy cô chính là gánh nặng của nam chính.

Cho nên, nếu Điềm Tửu không thể đem cảm xúc đúng của Đường Đường biểu đạt ra, đạt tới trình độ có thể khiến khán giả đồng cảm với hoàn cảnh của cô, thì sau khi kết thúc bộ phim này, cô nhất định sẽ bị người hâm mô mắng.

Đây cũng là nguyên nhân đạo diễn bảo Lục Tầm Chu đích thân dạy cô, cảnh này thật sự quá khó, thậm chí một số diễn viên lâu năm có thực lực cũng chưa chắc có thể trong một thời gian ngắn mà chuyển hoá được cảm xúc của Đường Đường cho đúng.

Bởi vì có kỹ thuật diễn sơ cấp thêm vào, cho nên Điềm Tửu nhập diễn rất nhanh.

Khi cô cầm lấy bức ảnh, bàn tay nhẹ nhàng run rẩy, giống như đã dùng hết sức lực toàn thân, một đôi mắt vô thần mở to lúc nhìn chằm chằm vào ảnh của ba mẹ, chậm rãi có ánh sáng.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cô hôn lên tấm ảnh rồi bỗng nhiên gào khóc, cảnh tượng năm đó ba mẹ bị gϊếŧ hiện ra trong đầu, cô ôm đầu, trong mắt hiện ra thần sắc hoảng sợ.

"Đừng mà!"

"Ba mẹ đứng bỏ lại một mình con!"

Rồi như một mũi tên lao ra, cô mang theo quyết tâm phải chết đâm vào góc bàn.

Ba mẹ đừng bỏ lại Đường Đường, Đường Đường muốn sống cùng ba mẹ mãi mãi.

Hai câu lời thoại này không có trong kịch bản, việc Điềm Tửu phát huy diễn xuất tại chỗ khiến hình tượng Đường Đường càng thêm no đủ, đa chiều hơn.

Lục Tầm Chu càng có hứng thú với cô, trong lòng có loại cảm giác ngạc nhiên khi nhặt được bảo bối.

Sau hơn ba mươi năm mới lần đầu tiên có cảm tình với một người, thế nhưng lại là cô gái nhỏ mới thành niên không lâu.

Lục Tầm Chu hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ khi có ý tưởng trâu già gặm cỏ non, chỉ phải lấy được tình cảm của cô gái nhỏ càng sớm càng tốt.

Thấy Điềm Tửu nhập diễn quá sâu, còn thật sự có động thái đâm vào bàn trà, anh kinh hãi, tay mắt lanh lẹ ôm lấy người cô.

Hai người ngã về phía sau, khuỷu tay Điềm Tửu khuỷu không cẩn thận đập vào giữa háng Lục Tầm Chu.

Một tiếng kêu rên, hai tay Lục Tầm Chu ở trên ngực cô siết chặt lại.

Trên ngực truyền đến cảm giác giống như có dòng điện chạy qua, thân thể mẫn cảm làm Điềm Tửu rêи ɾỉ, có da^ʍ thuỷ chảy ra từ huyệt nhỏ.

Trước kia không hiểu, cô còn tưởng rằng đây là dấu hiệu mình bị bệnh nan y, rốt cuộc cánh hoa mất đi hơi nước, sẽ không phải bị khô héo hay sao.

Sau đó nghiện internet, cô chuyên tâm tìm kiếm, mới biết được đây là do thân thể quá mẫn cảm.

Trên mạng còn nói cô gái nào càng nhiều nước thì cô gái đó trong tìиɧ ɖu͙© càng tốt, nhưng cô chưa hiểu điều này có ý nghĩa gì.

Nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ của Lục Tầm Chu, cô vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Lục Tầm Chu ngồi dưới đất, một tay che dưới bụng, một tay đặt trên đầu gối đùi phải.

Khuôn mặt anh lộ vẻ đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ra ở giữa trán.

"Chú Lục, chú có, só sao không?" Điềm Tửu cảm thấy vừa lo lắng vừa áy náy.

Lục Tầm Chu lắc đầu, ra hiệu bảo cô đỡ chính mình dậy.

Ngồi trên sô pha, anh thở dài một hơi, cơn đau từ dưới thân truyền đến làm anh nhíu mày, người không hề thả lỏng.

Rốt cuộc là nơi yếu ớt nhất của đàn ông, đột nhiên bị một đòn nặng như vậy, trong lòng anh lo lắng sau này mình có thể gặp trở ngại gì không.

"Rất đau hả?" Điềm Tửu ngồi xổm giữa hai chân anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm.

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ nơi anh bị thương, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Để em giúp anh xoa xoa sẽ không đau." Ánh mắt cô lộ vẻ hồn nhiên, hoàn toàn không biết, vuốt ve côn ŧᏂịŧ của người đàn ông trước mặt người đó, đại biểu cho điều gì.

Đây là trần trụi câu dẫn.

Anh mắt Lục Tầm Chu u ám, vẻ mặt chuyển từ đau đớn đến sung sướиɠ chỉ trong nháy mắt.

"Anh cởϊ qυầи ra, em nhẹ nhàng xoa được không?" Trong mắt Điềm Tửu chỉ có lo lắng, cũng không có bất cứ du͙© vọиɠ nào.

Ánh mắt cô trong sáng, lại làm Lục Tầm Chu càng thêm hưng phấn, côn ŧᏂịŧ độn quần lên thành một khối.

"Được." Giọng nói anh trầm thấp, khàn khàn.