Edit: Đậu Xanh
【 Ký chủ, nữ chính có ác ý với cô】
Ánh mắt Điềm Tửu hơi lóe, ở trong lòng nói chuyện cùng hệ thống.
"Tôi cũng có cảm giác đó."
Mặc dù không hiểu ác ý của Lâm Hoài Nhu xuất phát từ đâu, nhưng Điềm Tiểu cũng không phải là một yêu tinh dễ bắt nạt.
Yêu giới thông hành nguyên tắc: tôn trọng cường giả, người không phạm ta, ta không phạm người.
Cho nên lúc Lâm Hoài Nhu tính toán từ diễn thành thật, khi một cái tát hướng vào trên mặt Điềm Tửu, chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, rồi cái tát kia lại hung hăng hướng vào trên mặt mình.
Thật giống như có người véo cổ tay rồi không chế cô ta.
Làm sao có cô gái nào có thể đối phó với với đa số đàn ông đến mức hô mưa gọi gió mà lại không có thủ đoạn chứ.
Cô ta kịp thời giấu hoảng sợ trong mắt đi, chuyển sang bộ dạng đáng thương: "Là em xứng đáng bị như vậy, tại sao cứ phải đi yêu anh."
Liếc mắt nhìn Điềm Tửu trên lưng Lục Tầm Chu, cô ta nức nở nói: "Đường Phi, chúng ta chia tay đi."
Sau đó quyết tuyệt xoay người rời đi.
Lần diễn của cảnh tự sửa này có thể nói rằng rất ổn, cho nên lần đầu tiên cô ta tự tát bản thân, đạo diễn cũng không kêu dừng lại.
Lúc này, Đường Phi do Lục Tầm Chu thủ vai phải để Điềm Tửu xuống đuổi theo Lục Uyển.
Nhưng anh không làm như vậy, thậm chí ánh mắt không dừng trên người Lâm Hoài Nhu đang chạy chậm rời đi.
Giây phút này, lực chú ý của anh hoàn toàn tập trung vào cặp mông của Điềm Tửu được anh nắm trong tay.
Xuyên qua lớp váy voan mỏng, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể Điềm Tửu.
Ngón tay giật giật, hình ảnh anh chạm vào toàn bộ cơ thể cô vào đêm qua hiện lên trong đầu.
Cái mông này, trong mơ anh từng chạm qua.
"Cắt!" Đạo diễn râu quai nón hét lớn một tiếng kéo lực chú ý của anh trở lại, "Lục Tầm Chu, cậu làm sao vậy?"
Đạo diễn râu quai nón là một người nổi tiếng, lại có quen biết với Lục Tầm Chu, hơn nữa tính tình rất nóng nảy vì thế cho nên có thể trước mặt mọi người răn dạy Lục ảnh đế.
Những người khác cũng không dám đứng ra, đối với vị đạo diễn này, bọn họ thật sự rất sợ.
Lâm Hoài Nhu kịp thời dịu dàng, khom người xin lỗi: "Thật xin lỗi đạo diễn, tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên sửa kịch bản."
Thái độ này của cô ta làm cho người khác càng có thiện cảm, Lục Tầm Chu nhìn cô ta một cái, cô ta xấu hổ cười đáp lại.
Lục Tầm Chu hơi nhướng mày, không nói gì.
Nghe Lâm Hoài Nhu nói xong, đạo diễn nguôi giận không ít, đúng thật là Lâm Hoài Nhu tự mình sửa kịch bản trước, những người diễn cùng không phản ứng kịp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vấn đề này không nên xuất hiện trên người Lục Tầm Chu, quán quân liên tục giành 3 giải ảnh đế.
"Lúc nãy diễn rất tốt, nhân vật cảm xúc đầy đủ, diễn lại một lần nữa theo như ý của cô đi." Đạo diễn nói với Lâm Hoài Nhu.
Ông nhìn vệt đỏ trên mặt Lâm Hoài Nhu, vừa lòng gật đầu.
Có thể tàn nhẫn tát mình như thế này, quả thật là một nhân tài đáng bồi dưỡng.
"Lực đạo cái tát kia rất chuẩn." Nhớ tới hiệu quả vừa rồi, ông cố ý nói thêm một câu.
Nụ cười trên mặt Lâm Hoài Nhu đông cứng lại, đành phải gật đầu đồng ý.
Điềm Tửu thầm than trong lòng: "Hệ thống, cô ta thật là lợi hại."
【 Cho nên cô sợ? 】
Điềm Tửu nhướng mày, cô cảm thấy lời nói của hệ thống có ý kích tướng.
"Tiểu Thuý từng nói, làm yêu quá lương thiện sẽ bị người khinh, nếu người ta chơi xấu mình thì mình có thể gϊếŧ chết người đó."
Rõ ràng giọng điệu rất vô tội nhưng lại lộ ra vẻ tàm nhẫn, khát máu.
"Action!" Theo đạo diễn ra lệnh một tiếng, Lâm Hoài Nhu nhanh chóng nhập diễn.
Tiếng vỗ tay vang dội, có thể thấy được cô ta thật sự không nương tay với chính mình.
Điềm Tửu đóng vai Đường Đường, ánh mắt chuyển hướng nhìn cô ta, nhưng trong mắt không hề có tiêu cự, diễn rất ra dáng một cô bé bị bệnh tự kỷ đang đắm chìm trong thế giới riêng.
Ngay một giây sau khi Lục Tầm Chu nhập vào vai diễn, chân Điềm Tửu kẹp bên hông anh di chuyển qua lại.
Tầm mắt Lục Tầm Chu đặt trên người Lâm Hoài Nhu di chuyển qua chân ngọc được tất trắng bao lại.