Edit: Đậu Xanh
Lâm Hoài Nhu đang muốn tìm Lục Tầm Chu để làm quen, khi nhìn thấy cảnh ảnh đế ngồi xổm xuống cột dây giày cho Điềm Tửu, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Liếc mắt nhìn vào khuôn mặt non nớt vô tội của Điềm Tủu thật lâu, Lâm Hoài Nhu nắm chặt bàn tay rũ tại bên người.
"Hừ." Cô ta hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu bước đi hướng khác.
Xác suất xuất hiện của Đường Đường - vai nữ 3 trong kịch bản không thấp, tuy rằng là người bị bệnh tự kỷ nhưng lại rất am hiểu về đàn dương cầm.
Điềm Tửu nói mình không thể chơi dương cầm, đạo diễn cũng đã chuẩn bị dùng thế thân, lúc này Lâm Hoài Nhu nhảy ra nói cô ta có thể làm người thay thế.
"Vừa đúng lúc tôi từng học qua dương cầm." Cô ta vừa vuốt tóc mái ra sau tai vừa ngượng ngùng cười.
Bộ dạng thanh thuần như đoá hoa sen trắng khiến những người trong đoàn làm phim có cảm tình, đạo diễn râu quai nón vừa lòng gật đầu.
Ngược lại, Điềm Tửu nghiêng đầu không đồng ý, "Dùng người thế thân là không tốt, sẽ bị mắng."
Lời này vừa nói ra, vô tình đã đắc tội rất nhiều người, rốt cuộc bây giờ chuyện dùng thế thân khá phổ biến.
Giống như Lục Tầm Chu, anh không bao giờ tự mình diễn cảnh thân mật trên màn ảnh, cho nên cảnh hôn hay cảnh giường chiếu phải dùng thế thân.
Có người còn mượn đề tài này đồn rằng nhất định là anh sợ người vợ đã tổ chức đám cưới bí mật ghen.
Nhưng những ai quen với anh đều biết, chuyện đám cưới bí mật tuyệt đối là giả, chỉ đơn giản là Lục Tầm Chu không muốn thân mật với những cô gái đóng phim.
Hiện tại, dường như anh đã tìm được một người khiến anh vui vẻ khi diễn những cảnh thân mật.
Vẫn là một cô gái nhỏ vừa thành niên không lâu.
Một lần nữa, anh mắt Lục Tầm Chu lại dừng trên chân Điềm Tửu, yết hầu gợi cảm không tự giác lên xuống.
Anh đang muốn đứng ra thay cô gái nhỏ này nói chuyện, thì thấy khuôn mặt nhỏ của cô hiện lên vẻ sợ hãi:"Ở trên mạng có nữ diễn viên họ Triệu bị mắng đến thảm."
Khi rảnh rỗi cô thích lướt Weibo, vừa lúc nhìn thấy một minh tinh vì dùng thế thân mà bị những người trên mạng tấn công dữ dội, cho nên khi nghe thấy đạo diễn muốn cô dùng người thế thân, cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu mà sợ đến rụt cổ đó của cô, có người không nhịn được bật cười.
Ở đây ai cũng biết, nữ diễn viên họ Triệu sử dụng người thế thân tuỳ tiện nên mới bị mắng thảm đến như vậy.
Đạo diễn rất có hứng thú hỏi:"Nếu không cần thế thân, chúng ta phải làm gì bây giờ."
"Tôi có thể học, Điềm Tửu học mấy thứ này rất nhanh." Cô phông má lên, khi nói những lời này đôi mắt sáng ngời đắc ý.
Hồn nhiên đáng yêu, không làm cho người khác chán ghét.
Sắc mặt Lâm Hoài Nhu xanh mét, đang muốn nói vài câu, đạo diễn lại trực tiếp ngắt lời, "Được, tìm một giáo viên để chúng ta nhìn xem năng lực học tập siêu nhanh của Điềm Tửu."
Những người khác cũng lộ ra nụ cười thiện ý.
Thật là một cô nhóc làm người ta yêu thích, tầm mắt Lục Tầm Chu từ chân ngọc Điềm Tửu chuyển lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Nhưng mà sau khi xem giáo viên chơi một lần, Điềm Tửu có thể đánh lại y hệt như vậy, làm mọi người ở đây giật mình đồng thời đối với cô càng thêm yêu thích.
Thậm chí đã có nhân viên công tác, âm thầm trở thành fan ruột của cô.
Ánh mắt Lục Tầm Chu nhìn về phía cô càng thêm dịu dàng, anh sờ vào trái tim mình, lần đầu tiên nếm trải cảm giác động tâm.
Chỉ có Lâm Hoài Nhu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hung hăng nhớ Điềm Tửu.
Vào ban đêm, Lục Tầm Chu nằm mơ, một giấc mộng xuân kiều diễm.
Điềm Tửu khóa ngồi ở trên người anh, ngọt ngào gọi: "Chú."
Anh đẩy ngã cô nằm xuống giường, nhéo cặp chân nhỏ xinh của cô.
Liếʍ từng ngón chân mượt mà đáng yêu, nước bọt ướŧ áŧ dính vào trên chân, ánh đèn chiếu xuống thoạt nhìn dị thường lộng lẫy.
"Chú, dừng lại, rất ngứa." Điềm Tửu phát ra tiếng cười khanh khách, co chân nhỏ muốn né tránh, lại bị anh gắt gao kiềm chế, tránh thoát không được.
Lục Tầm Chu cười đến ôn nhu: "Ngoan, để chú liếʍ."
Anh giống như chết đói ôm lấy bàn chân ngọc, ngậm lấy ngón chân cô nhẹ nhàng gặm cắn.