Chương 10: Triều xuy(h)

Edit: Vicky

Beta: Đậu Xanh

"Tiểu khả ái, vậy tôi không khách sáo nữa." Nam Cẩn Du cúi đầu hôn Điềm Tửu đang ý loạn tình mê, mái tóc dài màu nâu rũ xuống cơ thể tuyết trắng, càng thêm mềm mại mê người.

Ngón tay rõ ràng tăng thêm tốc độ, vì do âm đạo quá nhỏ nên khó khắn lắm mới có thể cho vào một ngón tay. Lúc cho thêm một ngón vào, Điềm Tửu lại kẹp chặt hai chân, vô cùng đáng thương lắc đầu với anh.

"Chị ơi không muốn, Điềm Tửu đau quá." Ánh mắt cô long lanh nước mắt, đôi chân trắng noãn quấn lấy cánh tay anh.

Âm đạo như một cái miệng nhỏ cắn lấy ngón tay anh không thả.

"Tiểu khả ái thả lỏng chút nào, tôi sẽ khiến em thoải mái." Hầu kết Nam Cẩn Du nhấp nhô, trong ánh mắt tràn đầy ham muốn.

Điềm Tửu thuận theo thả hai chân ra, chủ động rướn lên hôn anh: "Cảm ơn chị Nam."

Nam Cẩn Du ngậm môi cô, ngậm lấy đầu lưỡi cô dùng sức mút vào, ngón tay đi vào âm hộ điên cuồng di chuyển, thỉnh thoảng dùng ngón tay cái nhào nặn hạt nhỏ sưng đỏ của cô.

Ngón tay vẫn không dám xâm nhập quá sâu, một là âm đạo quá nhỏ cần thích ứng từ từ, hai là anh cũng không muốn dùng ngón tay phá thân cô.

Mỹ vị mê người của cô nên để gậy thịt lớn của anh xâm nhập, để dòng máu xử nữ kia trở thành minh chứng của việc anh dẫn dắt cô đến cực lạc.

Nghĩ như thế, dương vật anh càng sưng to hơn gần như muốn xông ra khỏi quần, để tiểu khả ái mở mang kiến thức xem nó lớn như thế nào.

"Ư a a ~" Tiếng rên rỉ của Điềm Tửu bị anh nuốt vào, dưới ngón tay đâm thọc của Nam Cẩn Du, cô bị đưa lên cào trào.

Ngón chân cuộn lại, cơ thể run rẩy, hai chân dần thả lỏng mở ra.

Từ âm đạo phun ra một dòng nước nhỏ, hương hoa đào ngào ngạt lan tỏa trong không khí.

Nam Cẩn Du nhìn khuôn mặt nhỏ sau khi cao trào của Điềm Tửu không khỏi bật cười, tiểu khả ái thật dễ dàng bị anh làm cho triều xuy.

Ngửi mùi hương trong không khí, ánh mắt anh khẽ biến, tiểu khả ái này thật không giống người thường, muốn giấu cô đi quá.

"Tiểu khả ái sướng rồi, giờ tới lượt tôi."

Đặt người lên ghế salon, Nam Cẩn Du cởi áo khoác xuống, bắt đầu cởi quần.

Lúc này bên ngoài truyền lại tiếng đập cửa.

Là trợ lý tiểu Văn.

"Người đẹp Nam, em tới đưa kịch bản cho anh đây." Giọng nói rất lớn, nghe ra là một cô gái thẳng tính.

Điềm Tửu chậm rãi đứng dậy, chân trần giẫm lên thảm muốn chạy ra cửa.

"Chị Nam, em ra mở cửa." Cô trần như nhộng muốn đi qua mở cửa, vốn không cảm thấy mình trần truồng gặp người khác không có gì không ổn.

Trước kia lúc hóa hình cô đã quen cởi trần, sau này tiểu Thúy từ nhân gian về mới ép cô mặc quần áo.

Nam Cẩn Du bất đắc dĩ kéo cô vào ngực, cầm chiếc đầm bên cạnh ghế sô pha mặc lên cho cô.

Lại dùng áo khoác của mình đắp lên chỗ cô làm ướt trên ghế, anh lại cắn lên môi Điềm Tửu một cái.

"Ngồi ở đây đừng nhúc nhích, ngoan."

Anh ngồi dậy, đặt ngón tay vừa mới làm cô cao trào lên môi, lè lưỡi liếm.

"Đúng là mỹ vị."

Nhìn chằm chằm cô một hồi, lúc này mới đi mở cửa.

"Ấy, sao vội thế?" Thấy áo thun anh bị ướt một mảng lớn, tiểu Văn huýt sáo một cái mới đưa kịch bản cho anh.

Chử Nguyệt Văn, đại tiểu thư của nhị phòng nhà họ Chử, cháu gái của Chử Tinh Vân.

Mái tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc bộ quần áo thể thao, nón lưỡi trai màu đen đội lệch trên đầu.

Không hổ là gen nhà họ Chử, mặt mũi của cô ấy có một hai phần giống với Chử Tinh Vân, hơi có khí khái hào hùng.

Nam Cẩn Du nhìn đánh giá cô ấy một lúc, nghĩ đến Chử Tinh Vân, anh cong môi: "Khéo thật, trong tay tôi có người mới, cô làm trợ lý cho cô ấy đi."