*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau, Tô Quỳ xinh đẹp yếu ớt bị Lục Yêu lôi dậy từ trong chăn, "Chờ một lát nữa, Đàm cô cô người quản lý phường Tư sẽ dạy qua lễ nghi trong cung."
Lần này, Tô Quỳ chỉ lãnh đạm nhíu mày, hỏi ngược lại một câu, "Ngươi thấy ta còn cần phải học những thứ này à?"
Lục Yêu im lặng, không cho ý kiến.
Sau đó âm thầm đắp chăn lại cho nàng, Tô Quỳ xoay người, nheo mắt lười biếng bảo: "Ngươi đi nói với Đàm cô cô rằng, ta bị bệnh, không đi được, nói bệnh càng nghiêm trọng càng tốt."
Lục Yêu không còn cách nào khác, đành đi ra ngoài.
--
Việc dạy lễ nghi diễn ra ở đại điện phường Tư, hàng trăm tú nữ thanh xuân xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, dáng người đứng thẳng, mắt nhìn về phía trước.
Đoàn người đứng trước mặt Đàm cô cô mặc cung trang màu đỏ tím, phong thái nghiêm chỉnh, nét mặt lạnh lẽo.
Ánh mắt giống như đao băng quét qua trên người các thiếu nữ, hễ là được bà coi trọng, họ đều không dám mở mắt ra, không dám nhìn bà ấy.
Đột nhiên, Đàm cô cô ngưng mắt, tầm mắt dừng lại ở vị trí thứ ba hàng thứ hai của đội, nheo mắt lại.
Ở vị trí đó, vậy mà không có một bóng người!
Trong điện im lặng một lúc lâu, tựa như không khí đông cứng thành một vật khối.
Trong tình cảnh đàn áp này, các tú nữ sợ hãi đến mức phải nín thở, không dám nhúc nhích.
Thật sự là quá nghẹt thở, cuối cùng Đàm cô cô cũng mở miệng nói một câu, khuôn mặt lạnh có thể kết thành băng.
Một lúc sau, Đàm cô cô chỉ vào chỗ trống đó, lạnh giọng hỏi: "Người ở vị trí này đâu rồi?"
Ánh mắt hướng tới vị trí đó, các cô gái bất giác cúi đầu xuống.
"Hả?!" Đàm cô cô lại nhấn mạnh, "Mấy người đều điếc hết sao, nếu tư chất các ngươi như vậy, thì còn tuyển chọn cái gì? Học cái gì? Cứ gói quần áo lại rồi cút về nhà hết đi!"
Bà nói từng câu từng chữ mạnh mẽ, tiếng dư âm không ngừng vọng lại ở khoảng trống trong điện.
Trong đám người bắt đầu truyền ra một vài tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, và xì xào bán tán, "Hỏi chúng ta làm gì? Chúng ta làm sao biết!"
"Đúng vậy, bà ta dựa vào đâu mà nói chuyện với chúng ta như thế!"
Vừa dứt lời, ánh mắt Đàm cô cô đã rơi xuống người thiếu nữ thứ sáu của hàng đầu tiên, "Ngươi, bước ra khỏi hàng!"
Trong hàng ngũ một mảng xôn xao, tiếng khóc như có thể lây truyền vậy, hơi không kiểm soát được đứng dậy.
Thiếu nữ đứng ở vị trí thứ sáu toàn thân mặc một bộ váy lụa mỏng màu hồng phấn, với một khuôn mặt xuân sắc, mái tóc dài đen nhánh mềm mại búi thành kiểu Linh Xà kế, bên trên cắm một cây trâm vàng, theo thân hình của nàng khẽ run.
Cô gái thấy không ít ánh mắt rơi trên người mình, khuôn mặt đỏ hết lên, tiến lên một bước trợn mắt hét: "Đi ra thì đi ra! Ngươi biết ta là ai không? Chẳng qua ngươi chỉ là một nô tỳ hầu hạ người khác thôi, ngươi phách lối cái gì? Chúng ta vào cung để tuyển chọn tú nữ, chứ không phải nghe ngươi chửi mắng! Nếu như ta có làm gì sai, ngươi không thể tha thứ được sao?"
Lời này vừa nói ra, giống như sấm sét giữa trời quang ở trong đoàn người nổ tung, thiếu nữ mới vừa khóc cũng không dám phát ra một âm thanh nào.
Trong đại điện Đại cung nữ hầu hạ rối rít cúi đầu, đầu óc có chút không rõ ràng.
Đàm cô cô cười nhạt, mặt mũi hoàn toàn kết thành một hầm băng, cho người khác loại ảo giác, chỉ cần bà lên tiếng thì băng sẽ đổ rào rào xuống người các nàng.
"Đây là Dụ Oanh Oanh Tam tiểu thư của Tả thừa tướng sao? Dáng dấp quả thật không tệ." Tuy nhiên, trong chớp mắt hàn băng trên mặt của Đàm cô cô đã giảm xuống và băng tuyết tan chảy.
Dụ Oanh Oanh vốn có chút khϊếp sợ nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, một lát sau ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý. Giống như nói: Nhìn đi nhìn đi! Ta nói nô tỳ này chỉ là một con hổ giấy! Không thể lật nổi trời!
[Tóc kiểu Linh xà kế]