Quyển 1 - Chương 13

Lâm Nguyên Khê thần sắc lạnh lùng, bước ra ngoài cửa.

Đập vào mắt chính là tên sai vặt A Nặc đã đi rồi còn quay lại. Cậu quỳ trên mặt đất toàn thân run rẩy, hiển nhiên sợ hãi đến cực điểm, bên chân là chậu lan đã vỡ tung, mơ hồ có thể nhìn thấy những bông hoa đã nát.

Trong lòng hắn nhất thời kích động, vừa nghĩ đến có khả năng cậu đã nhìn thấy mị thái vừa quyến rũ vừa câu dẫn của Ninh Uyển, liền tức giận không thôi.

"Đứng lên nói chuyện!"

"Tiểu... tiểu nhân cầu xin thiếu gia, tiểu nhân không dám..." A Nặc sợ kinh người, lắp bắp nói.

"Âm lượng của ngươi nên nhỏ đi một chút, chớ làm người khác sợ hãi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nói ta nghe."

Người... người khác? Tiểu thiếu gia khi nào lại có... người khác? A Nặc nghĩ thầm mà không dám hỏi, chỉ biết cúi đầu thấp hơn, đè giọng giải thích: "Tiểu nhân đi đến chân núi, bỗng nhiên nhớ tới quên nói cho thiếu gia biết, phu nhân dặn tiết thanh minh nhất định người phải về nhà một chuyến, cho nên mới quay lên lại, một lòng muốn mau chóng bẩm báo thiếu gia, dưới tình thế cấp bách đã sơ ý trượt chân ngã... mong thiếu gia trách phạt."

Nhưng mà lâu thật lâu sau đó, cũng không nghe được tiếng đáp lại của Lâm Nguyên Khê, A Nặc thầm mắng chửi chính mình phát ngôn lung tung, đối với vị thiếu gia mặt lạnh này nhà cậu, càng thêm e ngại vài phần.

Lâm Nguyên Khê trầm ngâm nói: "Quả thực là như thế?"

"Tiểu nhân tuyệt đối không có nửa câu hư ngôn..."

"Đã như vậy, ta biết rồi, ngươi bây giờ xuống núi đi. Bất luận ngươi hôm nay nhìn hay nghe được cái gì, không được ở trước mặt mẫu thân ta nói lung tung, việc này tự ta có cách giải quyết."

"Vâng, tiểu nhân đa tạ thiếu gia..." A Nặc như được đại ân xá, lại không dám đứng thẳng người, sợ thiếu gia nhìn thấy một chút mừng rỡ trong mắt cậu, quỳ gối úp mặt xuống đất, lui đi thật nhanh.

Lâm Nguyên Khê như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm bóng dáng tên sai vặt đang chạy trối chết. Hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn lời nói của cậu, chẳng qua là vì việc này mà lại muốn đánh chết một nô tài, chính hắn cũng không đành lòng làm vậy.

Không biết từ khi nào, Ninh Uyển đã lặng lẽ đứng bên cửa cũng có điều suy nghĩ. Cô cố gắng hồi tưởng lại tình tiết trong nguyên tác, vì sao tiết thanh minh hắn nhất định phải về nhà, nhưng lại không thể nào nhớ nổi.

Đột nhiên, cô nhớ tới trong nguyên tác có một chi tiết nhỏ nhắc tới, ngoại tổ mẫu của nữ chủ cùng lão phu nhân của Lâm gia là quan hệ tỷ muội kết nghĩa.

Chẳng lẽ lần đầu tiên nam nữ chủ nguyên tác gặp gỡ cũng không phải ở hồ nước trên núi? Ninh Uyển nắm chặt tay suy tư, xem ra, Lâm phủ này, nhất định cô phải đến đó một chuyến.

Đảo mắt một cái, tiết trời âm u, cây dương liễu rủ xuống bóng râm, thanh minh đã đến.

Trên con đường nhỏ dọc theo sườn núi, một thư sinh dáng người cao ngất đang đi bộ thong thả, hắn có một gương mặt tuấn lãng cao lãnh như tiên, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mím lại.

Nhưng nếu có người cẩn thận nhìn kĩ, sẽ phát hiện bàn tay to lớn của hắn đang rất cẩn thận ôm một tiểu hồ ly toàn thân phủ đầy lông trắng, hai chân trước của nó buông lỏng đặt ở ngực thư sinh, ngọt ngào ngủ say.

Ninh Uyển an tâm thoải mái tựa vào lòng Lâm Nguyên Khê, đã sớm hẹn hôm nay cùng nhau xuống núi, đêm qua hắn còn cao hứng đem cô vật lộn qua lại, hại cô ngủ không đủ giấc.

Còn hắn thì sao? Một người tập thể hình như hắn, rõ ràng là sức lực mãnh liệt tràn đầy...

Đang than thầm trong lòng, một người một yêu đã đi tới một nơi u tĩnh, hai gốc hạnh nhân đối xứng bên đường nở rộ đầy tao nhã, gần chỗ gốc cây còn là hai tảng đá bạch ngọc.

Chờ đã... miêu tả quen thuộc này, xuyên qua giữa hai cây hạnh nhân, không phải là nơi nam nữ chủ gặp nhau trong nguyên tác sao?

Khi họ gặp nhau đã là mùa hè, cây hạnh nhân lá xanh ngắt, kết trái thơm ngào ngạt, vị trí này quả thật không sai!

Vừa nghĩ đến trong nguyên tác, nam chủ đem nữ chủ tựa vào tường, hung hăng làm điều đó, Ninh Uyển liền mơ hồ có chút lo lắng, sợ mình không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tính tới tính lui, con ngươi tiểu hồ ly đảo một vòng, lộ ra tia giảo hoạt, cái đuôi khẽ đu đưa biến thành nữ tử xinh đẹp, quấn chặt lấy thư sinh.

"Nguyên Khê, thời gian còn sớm, ta muốn đi ngâm mình trong suối nước nóng, ngài bồi ta..."