Chương 60: Phiên Ngoại 1

Nam Thành có một trận mưa to, thường thường còn có tia chớp từ cửa sổ ánh vào, từng tiếng sấm rền nối tiếp nhau.

Trầm Chíp Chíp năm nay bốn tuổi, dính người, tùy hứng, nghịch ngợm, đáng yêu, cũng không biết là giống ai. Dính người chỉ dính Vân Yên, tùy hứng thì chỉ đối với Trầm Ám.

Con sinh non, ngày Vân Yên sinh bé ra cực kỳ mạo hiểm, mà bé sau khi sinh ra cũng vừa gầy lại vừa nhỏ hơn trẻ con nhà khác, cứ lâu lâu lại bị bệnh một lần.

Vân Yên đau lòng cục cưng, suốt cả hai năm không nhận phim, chỉ ở nhà chăm sóc con với bảo mẫu, giữa trưa với tối cũng đều là ngủ với con.

Đối với chuyện này Trầm Ám rất phê bình kín đáo. Anh có trách nhiệm đóng vai cha nghiêm, luôn nói Vân Yên đừng chiều đứa nhỏ quá.

Nhưng Vân Yên cũng không để trong lòng, cô cảm thấy con còn nhỏ mà, chiều nhiều một chút thì có làm sao. Huống chi miệng con bé Trầm Chíp Chíp này cực kì ngọt, rất biết lấy lòng Vân Yên. Lúc nên nghe lời liền nghe lời, lúc nên làm nũng liền làm nũng, lúc nên giả đáng thương, so với ba bé còn biết nói hơn.

Tuổi nhỏ, miệng ngọt, hơn nữa bộ dáng trắng trắng non mềm đáng yêu, làm cho bé thành công trong việc chiến thắng Trầm Ám. Trong bốn năm, làm cho Trầm Ám ngủ một mình một giường thật nhiều lần.

Rốt cuộc Trầm Chíp Chíp bốn tuổi.

Năm bé ba tuổi, Trầm Ám đã nhắc tới chuyện đưa bé đi nhà trẻ. Nhưng bé không muốn đi, Vân Yên khuyên hai ngày cũng không khuyên được liền đề nghị đợi một năm nữa hẵng đi.

Trầm Ám lại không có cách nào với hai người này, cuối cùng cũng đành phải thỏa hiệp. Ngóng trông lại ngóng trông, một năm cũng coi như trôi qua.

Vừa qua sinh nhật con gái mình, Trầm Ám làm ba liền gấp gáp đưa bé đi nhà trẻ.

Trầm Chíp Chíp khóc mãi, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, cổ họng cũng sắp tắt cả tiếng nhưng Trầm Ám vẫn lạnh mặt không bị dao động.

Vân Yên muốn ôm bé, Trầm Chíp Chíp cũng đưa hai cánh tay nhỏ qua. Nhưng Trầm Ám lại nghiêng người né tránh, anh cúi đầu, nghiêm túc dạy dỗ con: “Con nhìn xem con béo tới cỡ nào rồi? Không sợ làm mẹ mệt?”

Trầm Chíp Chíp không nghe lời anh, còn xoay đến vặn đi ở trong lòng anh. Vân Yên cho anh một cái tát: "Anh lại bắt nạt con”

Cả một đường đi đều náo loạn, cuối cùng bé vẫn bị đưa vào nhà trẻ. Trầm Chíp Chíp vốn đã cảm thấy không vui với chuyện ba luôn giành mẹ của mình, lần này lại bị ba cưỡng chế đưa đi nhà trẻ nên trong lòng vốn chỉ không thích Trầm Ám năm phần bỗng chốc tăng lên thành mười phần.

Lúc trời tối xuống, mưa lớn còn chưa tạnh, Trầm Chíp Chíp sợ sét đánh, quấn quít lấy Vân Yên muốn ngủ cùng cô. Vân Yên cũng sắp mềm lòng rồi, nhưng đột nhiên nghe được tiếng bước chân nghiêng ngả chao đảo truyền đến từ dưới lầu.

Vân Yên rùng mình, dỗ Trầm Chíp Chíp ngoan ngoãn ở trong phòng chờ cô. Sau đó cô đẩy cửa ra thăm dò nhìn xuống dưới lầu, là Trầm Ám.

Trầm Ám mặc áo sơ mi trắng, quần tây, mái tóc ngắn hỗn loạn. Anh nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, mê man nhìn Vân Yên.

Anh đây là, uống say rồi?

Trầm Ám rất ít uống rượu, Vân Yên thấy thế liền sửng sốt, chạy chậm xuống cầu thang đi đỡ anh.

Tay cô nắm lấy cổ tay anh, trên người anh lại không ẩm, chỉ lành lạnh, còn nồng nặc mùi rượu.

Vân Yên nhíu mày: “Sao anh……”

Nói còn chưa dứt lời, Trầm Ám đã nghiêng lại, cả người đều đè lên thân cô.

“Vợ……” Anh cọ cọ bờ vai của cô, khàn khàn đọc từng chữ, tủi thân nói: “Em có phải là, có phải là hết thích anh rồi không?”

“Hả?” Vân Yên chỉ cho là anh uống say đang nói mê sảng, cô xoa nhẹ tóc anh, buồn cười nói: “Không có hết thích anh”

“Nhưng, nhưng mà------”

Trầm Ám nói còn chưa dứt lời, lại có một tiếng sấm vang lên.

Vân Yên liền phát hoảng, lo lắng con gái ở trên lầu liền đẩy Trầm Ám ra, bịch bịch bịch chạy lên lầu.

Trầm Ám đen mặt, anh tháo cà vạt rồi cởi bỏ hai nút sơmi trên cùng để dễ thở. Nghĩ một hồi cũng lại đi lên theo cô.

Trên lầu, Trầm Chíp Chíp đã ngủ rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đỏ bừng, chăn bị đá rớt xuống một nửa. Sau khi cô bé yên tĩnh thì mặt mày cũng có chút tương tự Trầm Ám.

Vân Yên nhìn bé liền cảm giác như thấy được Trầm Ám hồi nhỏ. Cô đắp chăn cho bé xong, nhìn cẳng chân cẳng tay nhỏ của con cựa quậy lật người một cái, tim cũng sắp tan ra, cô cúi đầu hôn lên gò má múp thịt của con.

Trầm Ám đứng ở cửa nhìn, nghĩ tới Vân Yên đã mấy ngày chưa có hôn anh, anh liền không vui, môi mím thành một đường thẳng.

Trầm Ám cố ý ho khan hai tiếng, tiếng họ cũng rất đè nén, thật vất vả mới dỗ nó đi ngủ được, anh sợ đánh thức con bé nghịch ngợm đó dậy, đến lúc đó lại giành Vân Yên với anh.

Lúc này Vân Yên mới nhớ ra, cô còn một con ma men chưa kịp xử lý nha. Quay đầu nhìn thì thấy, ma men đã tự mình đi lên đây rồi, đứng ở cửa nhìn cô tội nghiệp cực kì.

Hai người cha với con gái, một người so với một người càng có bản lĩnh làm cho cô mềm lòng hơn.

Vân Yên thở dài trong lòng rồi chỉnh lại chăn cho Trầm Chíp Chíp. Cô đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lần này Trầm Ám chỉ nhìn cô, không nói chuyện cũng không ghé lại ôm.

Vân Yên nắm tay anh trở về phòng, mà anh đi theo phía sau cũng thật ngoan ngoãn.

Đến cửa toilet, Vân Yên mở cửa ra rồi đẩy anh vào. Trầm Ám không phản kháng nhưng cũng kéo vào cùng với mình, sau đó đè ôm chặt lấy cô đè lên tường.

“Em là hết thích anh rồi.” Anh lên án nói: “Em tính đi, đã mấy ngày rồi em chưa hôn anh?”

Quỷ ngây thơ.

Vân Yên đưa hai tay kéo xuống cổ anh rồi in lên mặt anh một nụ hôn: “Được rồi đi? Ừm?”

Trầm Ám không hé răng, lại cúi mặt xuống một chút, đưa mặt bên kia lại cô, ý bảo bên này cũng muốn cô hôn.

Vân Yên phụt một tiếng nở nụ cười lại nhận được một ánh mắt không vui của Trầm Ám. Cô nhịn cười, hôn anh một chút nữa.

Dỗ anh đi tắm xong, hai người liền leo lên giường ngủ.

Trầm Ám ôm lấy cô không tránh ra, cũng không cho cô buông tay. Đầu ghé ở chỗ gáy cô, giống như một em bé lớn mà làm nũng với Vân Yên.

“Em còn thích anh đúng không?”

“Thích anh”

“Sẽ mãi mãi thích anh?”

“Mãi mãi thích anh”

“Em là của anh……”

“Ừ, là của anh”

“Của ai?”

“Trầm Ám”

Cuối cùng Trầm Ám cũng vừa lòng, không có lại hỏi này hỏi nọ linh tinh nữa. Vân Yên cho rằng anh sắp ngủ thì anh lại mở to mắt ra, bắt đầu hôn cô từng chút từng chút một.

Vân Yên bị anh hôn đến thân thể mềm nhũn ra, áo ngủ rơi trên mặt đất từ khi nào cũng không biết.

Đến thời khắc mấu chốt thì Trầm Ám ngừng.

Cô giương mắt nhìn anh, anh đang kéo ra ngăn tủ lục tìm này nọ nhưng không tìm thấy. Cả người như nhụt hết cả chí.

Du͙ƈ vọиɠ không thể giải tỏa, Trầm Ám lại nằm xuống ôm lấy Vân Yên, cứ thế mà nghẹn xuống, khuôn mặt anh có chút đau khổ.

Vân Yên nhìn không được, đầu ngón tay chọc chọc ngực anh: “Nếu không thì……”

“Không được!” Trầm Ám dứt khoát lưu loát cự tuyệt: “Không thể lại cho ra một Trầm Chíp Chíp!”

_______

Mém nữa quên mất 2 phiên ngoại của mn