Chương 30

Vân Yên giãy giụa mấy cái, rồi bỗng nhiên

không

giãy giụa nữa.

Trầm Ám

đi

rất nhanh,

không

đến mấy bước

thì

bọn họ

đã

đến trước cửa nhà.

anh

nhấn mật mã, cửa mở ra.

Vân Yên nhìn thấy, tự dưng trong lòng sợ hãi.



cũng

không

phát

hiện

giọng mình hơi run rẩy: “Trầm, Trầm Ám?”

Trầm Ám trở tay đóng cửa lại, cúi xuống

không

nói

tiếng nào cởi giày cho

cô. Hai chân



bị đông lạnh buốt,

anh

ấp trong tay sưởi ấm.

Cách cánh cửa, Vân Yên nghe thấy gió bắc mang theo bông tuyết thổi qua. Trong lòng



phát lạnh,

thật

sự

không

dám phản kháng.

Trầm Ám ngẩng đầu lên, lại tháo khăn quàng, cởi mũ cho

cô. Lúc cởi mũ Vân Yên né tránh theo bản năng, đôi mắt

không

nhìn

anh.

anh

ngừng

một

lát, vẫn cởi mũ xuống. Tóc



rối bời,

anh

dùng ngón tay gỡ chải giúp

cô, động tác cực kỳ ôn nhu.

Ôn nhu này khiến Vân Yên có phần muốn khóc.

Cởi cho



xong, Trầm Ám lại cởϊ áσ khoác của mình. Thừa dịp chốc lát ánh mắt

anh

rời khỏi người mình, Vân Yên thử giãy giụa. Hình như

không

nghĩ tới



sẽ

phản kháng vào lúc này. Khí lực của Trầm Ám nới lỏng

không

ít nên



dễ dàng thoát khỏi. Dép cũng

không

thèm mang, chạy băng băng về phòng.

Tầm mắt Trầm Ám nhìn sang phương hướng



chạy

đi, ánh mắt u ám.

không

thể chờ đợi thêm nữa.

Cùng lắm

thì

anh

giam



lại, giam cả đời.

Trầm Ám bước từng bước đến trước phòng ngủ của Vân Yên, đúng như dự đoán, cửa

đã

khoá.

anh

không

nhanh

không

chậm lấy chìa khoá ra, muốn mở cửa. Đột nhiên nghe thấy tiếng Vân Yên mang theo nức nở sau cánh cửa: “Trầm Ám.”

anh

ngừng

một

lát, kiên nhẫn đợi mấy giây.

Vân Yên

nói: “anh

đi

đi.”

Trầm Ám liếʍ liếʍ môi, nguy hiểm nheo mắt lại.

Két

một

tiếng, cửa mở ra từ bên trong.

Đôi mắt Vân Yên hơi đỏ, bộ dạng giống như vừa khóc xong. Trầm Ám thấy

thì

hơi sửng sốt, theo bản năng giấu chìa khoá

đi.

“Mấy cái này cho

anh.”

một

tay Vân Yên siết chốt cửa,

một

tay siết mấy tờ tiền giấy. Cắn môi do dự trong chớp mắt, nhét tiền cho

anh.

“anh...”



ngước mắt nhìn

anh

một

cái, lại nhanh chóng cúi xuống.

“anh

chú ý an toàn.”

Rầm,



đóng cửa lại,

nói

xong lập tức lui về phòng.

- ---

Trời rất nhanh tối.

Vân Yên quỳ gối ngồi

trên

sàn nhà, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

không

biết từ khi nào tuyết lại bắt đầu rơi, bông tuyết còn lớn hơn lúc nãy.

Trầm Ám hẳn là

đi

rồi. Cũng

không

biết ngày tuyết rơi nhiều như thế này, bên ngoài có gọi được xe

không?

Gọi được xe

thì

anh

nên

đi

đâu đây? Nhà họ Trầm sao?

không

được, đó là

một

ổ sói, chủ tịch Trầm thường xuyên

không

ở nhà, Trầm phu nhân và Trầm Minh

không

có khả năng

sẽ

giữ

anh

lại,

nói

không

chừng còn nghĩ cách đối phó

anh. Hay là khách sạn? Trầm Ám có mang thẻ căn cước theo

không?

anh

ngốc hơn mười năm, đột nhiên tốt lên, có hiểu biết gì

không. Có bị lừa bán

không? Có bị lừa đảo

không? Có bị đánh

không? Có phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ

không?

Vân Yên càng nghĩ

thì

trong lòng càng bất an.

Dù là nhân vật phản diện, dù trời sinh thông minh, nhưng

không

phải cái gì

anh

cũng làm được nha. Thậm chí, thậm chí

không

bao lâu sau,

anh

sẽ

bị nam chính tính kế, lật cả người cả xe xuống vách đá.

nói

không

chừng hôm nay từ biệt,



sẽ

không

còn được gặp lại

anh.

Nước mắt Vân Yên bỗng dưng tuôn trào,



nhớ tới lần đầu tiên thấy Trầm Ám,

anh

lạnh lùng,

không

thèm trả lời

cô, khiến



suýt nữa tưởng

anh

bị câm. Sau đó



đưa

anh

đi, mặc dù

anh

vẫn

không

thích để ý đến người khác, nhưng

sẽ

giúp



xách hành lý rất nặng. Sau đó nữa,

anh

toàn tâm toàn ý tín nhiệm

cô, thích làm nũng với

cô, thích ôm

cô, thích dụi dụi vào cổ

cô, lúc

sự

chú ý của



không

đặt

trên

người

anh,

thì

anh

sẽ

ghen tỵ mà nổi giận, cực kỳ ngây thơ.

anh

vừa sinh ra

đã

không

có mẹ, ba ruột cũng

không

rảnh quan tâm

anh, chứ đừng

nói

tới mẹ ghẻ lòng dạ độc ác đó. Trầm Ám lớn như vậy, cho đến bây giờ cũng

không

có ai đối tốt với

anh.

Giống như



vậy.

Từ

nhỏ

đến lớn Vân Yên chưa từng mất

đi

ai, đây là lần đầu tiên



biết, hoá ra

nói

tạm biệt với

một

người quan trọng, lại khó chịu đến thế.

Đồng hồ báo thức tích tắc tích tắc, quay tới chín giờ rưỡi.

Vân Yên khóc lâu, đôi mắt vừa khô vừa xót,



xoa xoa, tay chống vách tường đứng lên, muốn

đi

tắm nước nóng.

Phòng ngủ chính có phòng tắm,



bước mấy bước

đi

qua, dừng lại. Đột nhiên quay đầu

đi

tới cửa phòng, mang chút hi vọng giấu kín đến chính mình cũng

không

nhận ra, mở cửa.

Trầm Ám đứng ngoài cửa, mặt

không

đổi sắc cúi đầu. Hành lang

không

mở đèn, sau lưng

anh

tối om, dưới chân tiền giấy màu đỏ rơi đầy đất.

Nghe thấy tiếng mở cửa,

anh

chậm chạp ngẩng đầu lên.

không

kịp thích ứng với ánh đèn, lông mày cau lại.

Vân Yên há miệng

một

cái,

không

nói

nên lời.

Trầm Ám ngước mắt nhìn

cô, ánh mắt mất mát như chú chó bị chủ nhân vứt bỏ.

“Em

không

cần tôi sao?” Giọng

anh

khàn khàn, trầm thấp hỏi.

Vân Yên chớp mắt

một

cái, nước mắt lại rơi xuống.

anh

đưa tay lên lau sạch nước mắt

cô: “Tôi

sẽ

tự ăn cơm, tự mặc quần áo,

sẽ

ngoan,

sẽ

nghe lời em, em đừng đuổi tôi

đi.”

Hai mắt Vân Yên ngấn lệ mông lung, mơ hồ nhìn

anh.

“anh...”

“thật

xin lỗi.”

anh

còn

nói: “Hôm nay em chơi cùng đứa trẻ khác nên tôi tức giận. Sau này tôi

sẽ

chịu đựng

không

tức giận nữa.”

Chơi cùng đứa trẻ khác nên

anh

mới tức giận sao?

Đây là lời mà đại nhân vật phản diện

sẽ

nói

ra khỏi miệng sao?

“Lạnh quá.” Trầm Ám khom người ôm lấy

cô, tiền trảm hậu tấu: “Ôm

một

cái được

không?”

Vân Yên do dự, ôm eo

anh.

Làn da ma sát vải áo

anh, Vân Yên nhịn

không

được oà khóc,

thật

lâu mới nặn ra

một

chữ: “...Được.”

- ---

Chu Mạn Chi phát

hiện, bầu

không

khí giữa Vân Yên và Trầm Ám hơi kỳ lạ.

Trước kia hai người

không

kiêng kị chút nào, hai mươi bốn giờ đều dính chung

một

chỗ, lúc

thì

nắm tay, lúc

thì

ôm, giống như bị dính vào nhau. Bây giờ là Trầm Ám bám dính

cô,



tỉnh bơ tránh

đi.

Vân Yên còn sai bảo Trầm Ám

đi

lấy đồ, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn theo

anh.

Chu Mạn Chi đặt ly trà xuống, trong lòng hiểu đại khái chuyện

đang

xảy ra, nhưng vẫn hỏi: “Em sao vậy?”

Vân Yên thu hồi tầm mắt, lại

không

yên tâm nhìn về phía Trầm Ám bên kia

một

cái, sau đó

nhỏ

giọng hỏi chị: “Chị cảm thấy... Trầm Ám có ngốc

không?”

Vấn đề này cũng rất khó khăn.

Chu Mạn Chi cân nhắc trong chốc lát: “Chị nghe

nói

khi còn bé Trầm Đại thiếu thiên phú dị bẩm, trước khi xảy ra chuyện nhảy tận mấy lớp, có lúc còn giúp chủ tịch Trầm xử lý chuyện của công ty.”

Những thứ này

không

cần

nói

Vân Yên cũng biết, điều



muốn hỏi

không

phải cái này.

Chu Mạn Chi tiếp tục: “Lần đầu tiên chị thấy Trầm

thì

không

nhìn ra cậu ấy khác người bình thường chỗ nào cả, chị cảm thấy xem như cậu ấy xảy ra chuyện,

thì

chỉ số thông minh vẫn còn đó, năng lực học tập trời sinh mạnh hơn người bình thường. Nếu

không

nhiều năm như vậy, làm sao cậy ấy sống nổi ở nhà họ Trầm chứ.” Chị

nói

xong, lại nâng tách lên uống trà.

Vân Yên ngơ ngẩn, trong lòng suy nghĩ lời của Chu Mạn Chi.

Trầm Ám bưng

một

ly sữa bò tới, lướt qua Chu Mạn Chi

một

cái, đưa sữa bò cho Vân Yên.

Chu Mạn Chi bị sặc trà, ho khan mấy tiếng, đặt tách trà xuống: “Lý đạo diễn

nói

phải

đi

thành phố Giang lấy bối cảnh, vé máy bay cho em

đã

đặt xong, ngày mai chị tới đón em.”

Vân Yên

không

nghĩ tới



còn có thể quay lại đoàn làm phim, nhưng



không

chú ý hỏi thăm cái này, lập tức hỏi Chu Mạn Chi: “Vé máy bay đặt mấy vé vậy?”

Chu Mạn Chi liếc Trầm Ám

một

cái, cầm túi đứng lên, cười như

không

cười

nói: “Yên tâm

đi, hai vé.”

- ---

đi

một

chuyến

không

biết mất bao lâu, Chu Mạn Chi vừa

đi, Vân Yên

đã

bắt đầu xếp hành lý.

Trầm Ám

đi

theo sau lưng



vòng tới vòng lui, cũng

không

giúp được gì. Nếu là lúc trước, Vân Yên

đã

sớm đuổi

anh

ra ngoài rồi, nhưng lúc này lại

không

nói

gì, cẩn thận xếp

một

cái áo lông của

anh

bỏ vào vali.

Hai người chia phòng ngủ

đã

mấy ngày, Trầm Ám sợ lộ chân tướng, cũng

không

dám thừa dịp Vân Yên ngủ mà vào phòng

cô, trước mắt có thể ở cạnh



một

lúc, dù



không

để ý tới

anh

cũng được. Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh,

không

lâu sau,

đã

xếp đồ xong.

Trời cũng tối.

Vân Yên nấu chút đồ ăn, Trầm Ám rất nể mặt ăn

không

ít. Lúc ăn vẫn nhìn

cô,

một

bộ dạng muốn



đút, lại

không

dám

nói.



cố ý

không

quan tâm

anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thử phản ứng của

anh.

anh

hoàn toàn trở thành

một

đứa trẻ muốn hấp dẫn

sự

chú ý người lớn.

Trong sách đại nhân vật phản diện ngày càng thay đổi, sao bây giờ Trầm Ám vẫn là bộ dạng này?

Vân Yên do dự

một

chút, gắp

một

miếng trứng đút cho

anh.

anh

ăn hết, trong nháy mắt cao hứng, ánh mắt sáng lên.

Chuyện đầu tiên sau khi đại nhân vật phản diện khôi phục bình thường chẳng phải là

đi

trả thù hay sao, nào có thời gian rảnh ở lại chỗ này lừa gạt



chứ, lừa gạt



thì

anh

có được gì đâu? (Typard: Được vợ chứ được gì chị ơi.)

Tim Vân Yên mấy ngày nay bị treo lên cứ như vậy trở về chỗ cũ.

——

Ngày hôm sau, Vân Yên xuống máy bay, dựa theo địa chỉ Chu Mạn Chi cho

đi

khách sạn.

Khách sạn do đoàn làm phim đặt, phòng của diễn viên tốt hơn

một

chút, phòng của staff kém hơn

một

chút. Bởi vì bọn họ tới trễ, Vân Yên còn tốt, có

một

phòng của mình, nhưng Trầm Ám

thì

phải ở chung phòng với người khác.

Vân Yên cho là

anh

sẽ

không

vui, vẫn

đang

rối rắm có muốn để cho

anh

ngủ chung với mình hay

không. Kết quả biểu cảm của

anh

bình thường, cũng

không

làm nũng với

cô, gật đầu

một

cái đồng ý. Lần này Vân Yên muốn

nói, cũng

không

tiện chủ động

nói.

Thu xếp ổn thỏa, hai người đến đoàn làm phim.

Thành phố Giang lạnh hơn thành phố Nam rất nhiều, đoàn làm phim lấy bối cảnh ở nơi vắng lặng, căn bản

không

gọi xe được. Cũng may đoàn làm phim cách khách sạn

không

xa, hai người cứ như vậy

đi

tới, vốn xuống máy bay cũng

đã

là buổi chiều, cộng thêm trời lạnh

đi

chậm, lúc đến đoàn làm phim, trời

đã

tối rồi. Vừa vặn quay xong, staff

đang

thu dọn đồ đạc.

Lý đạo diễn căn bản

không

nghĩ tới hôm nay



sẽ

đến, nên người

đã

đi

rồi. Còn lại mấy staff quan sát



ánh mắt cũng hơi kỳ quái, ngay cả thợ trang điểm bình thường

nói

vài lời với



cũng hơi né tránh.

Trong lòng Vân Yên hiểu, đại khái là do



đánh Trầm Minh, khiến bọn họ "nhìn



với cặp mắt khác xưa".

Người khác

không

để ý tới

cô,



cũng

không

mặt dày sáp lại

nói

chuyện. Cùng Trầm Ám theo đường cũ trở về, dọc đường

đi

hơi buồn buồn,

không

nói

lời nào.

Trầm Ám ở lầu hai, Vân Yên ở lầu ba.

Vào trong thang máy, Vân Yên chờ Trầm Ám mở miệng muốn ngủ chung với

cô, chờ mãi, thang máy dừng lại ở lầu hai, Trầm Ám từ đầu đến cuối vẫn

không

lên tiếng.

Trầm Ám cất bước sắp

đi

ra ngoài.

Vân Yên hoảng hốt, níu lại góc áo của

anh. Trầm Ám nghi ngờ quay đầu.

"anh,

anh

ngủ sớm

một

chút!" Vân Yên

nói

xong, lập tức buông tay ra, hai tay cũng giấu ra sau lưng, tầm mắt nghiêng qua

một

bên

không

nhìn

anh.

Khoé môi

anh

hơi vểnh lên, gật đầu

một

cái rồi

đi.

Vân Yên trở về phòng rửa mặt xong, mở vali ra tìm quần áo ngủ để mặc, bất ngờ phát

hiện

quần áo ngủ của Trầm Ám ở chỗ

cô.

Quần áo ngủ là trước đây

không

lâu mua cùng lúc với quần áo ngủ của

cô, trừ kích thước khác nhau,

thì

kiểu dáng cũng

không

khác nhau lắm. Lần này tới, bọn họ cũng chỉ mang theo hai bộ đồ ngủ này.

Làm sao đây? Bây giờ muốn



đi

đổi lại quần áo ngủ sao?

Nhưng là



một

nữ nghệ sĩ, nửa đêm

đi

gõ cửa phòng nam trợ lý của mình, tìm

anh

lấy đồ ngủ, có thể hơi kỳ quái

không?

Phòng Trầm Ám còn có người khác

thì

sao,

không

chỉ

một, là mấy người.



làm như vậy, có thể tưởng tượng được tương lai

sẽ

truyền ra nhiều bát quái đặc sắc.

Đúng rồi, điện thoại!

Vân Yên tìm điện thoại di động, gọi đến số của Trầm Ám, mấy giây sau, trong vali truyền ra tiếng chuông điện thoại.

Vân Yên: "..."