Chương 27

Cuộc sống gần đây của Trầm Minh rất khó khăn.

Thân thể ông già

không

được tốt, dần dần rút bớt quyền lực trong tay

hắn.

Chuyện này vốn chẳng hề gì, từ khi chưa tốt nghiệp đại học

hắn

đã

bắt đầu

đi

theo ông già kinh doanh, mặc dù

không

làm nên trò trống gì, nhưng cũng

đã

quen tay hay việc. Huống chi,

không

làm nên trò trống gì

thì

sao? Sản nghiệp nhà họ Trầm đủ để

hắn

phung phí cả đời.

Nhưng hết lần này đến lần khác, ngày nào mấy lão già trong hội đồng quản trị kia cũng lôi xuất thân của

hắn

ra bàn, ý tứ là

không

coi trọng

hắn.

hắn

bực bội, nên muốn làm chút chuyện cho bọn họ thấy, vì vậy tiếp nhận mấy công ty con. Kinh doanh ấy mà,

không

chuyện này

thì

chuyện kia,

anh

tới tôi

đi, chỉ cần lấy ông già ra

thì

không

có gì là

khôngthương lượng được.

Nhưng

không

nghĩ tới,

hắn

lại liên tục mắc lỗi, vốn là dựa theo khuôn phép kinh doanh của công ty con, bây giờ lại phá sản từng cái

một. Giống như có người nhằm vào

hắn

vậy,

hắn

làm cái gì cũng

khôngthuận lợi, mấy ngày trước còn có người tung tin vịt là

hắn

đang

quản lý

một

hãng rượu sản xuất rượu giả.

Mặc dù ông già đè chuyện này xuống, nhưng cũng

không

gạt được chỗ mấy lão già trong tổng công ty. Thành kiến của bọn họ đối với

hắn

chưa bao giờ mãnh liệt đến thế, ông già

không

còn cách nào,

khôngthể làm gì khác ngoài tạm thời thu hồi quyền lợi trong tay

hắn.

Trầm Minh

không

hiểu mấy lão già trong hội đồng quản trị kia nghĩ cái gì nữa,

không

coi trọng

hắn

thìsao? Sản nghiệp nhà họ Trầm còn người để thừa kế chắc? Chuyện

hắn

tiếp nhận nhà họ Trầm chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.

Lúc ấy

hắn

chỉ hơi tức, chứ trong lòng cũng

không

sốt ruột gì. Nhưng

một

tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, ông già vẫn

không

sắp xếp cho

hắn

về lại công ty.

Chẳng lẽ, ông già còn có con riêng khác? Biết đâu được nha, người đàn ông phong lưu như ông ấy, tình nhân lúc còn trẻ

một

bàn tay đếm cũng

không

hết.

không

đúng,

không

đúng. Nếu có con riêng

thì

đã

dắt về nhà từ lâu, tính tình ông già duy ngã độc tôn*, có con trai còn giấu giếm hay sao? Chỉ sinh được ba đứa con là chỗ đau của ông ấy,

một

người chết,

một

người là

hắn, còn

một

người

thì...

(*duy ngã độc tôn: chỉ biết đến bản thân, xem mình là nhất.)

Khoan khoan, Trầm Ám! Tự dưng Trầm Ám biến mất cùng với

một

người phụ nữ chẳng biết ở đâu ra, cũng

không

thấy ông già

đi

tìm. Ban dầu Trầm Minh cho là ông già

không

quan tâm tới sống chết của Trầm Ám, bây giờ suy nghĩ lại

một

chút, đừng

nói

là đưa Trầm Ám

đi

đâu đó chữa bệnh chứ?

Thế này

thì

hiểu rồi, từng nghe người khác

nói

khi còn bé Trầm Ám thông minh biết bao nhiêu,

anh

ta xảy ra chuyện đáng tiếc biết bao nhiêu... Lúc nào mấy lão già trong hội đồng quản trị nhắc tới Trầm Ám cũng mặt đầy tiếc hận.

Nếu Trầm Ám khoẻ lại, làm gì còn chỗ cho Trầm Minh

hắn

chứ?

Lúc này Trầm Minh mới cảm giác được nguy cơ, nhưng Trầm Ám

đang

ở đâu

hắn

cũng

không

biết, trong lòng có nóng nảy hoảng hốt

thì

có ích gì đâu.

Vừa lúc đó, Kiều Yên Nhiên theo

hắn

hơn mấy năm đột nhiên năn nỉ

hắn

cho



ta tham gia vào đoàn làm phim.

hắn

thật

sự

không

nhịn nổi, con ả này ở bên ngoài tự tiện phong cho mình là vị hôn thê của

hắn

cũng được

đi, bây giờ lòng tham chưa đủ, muốn mượn thế lực của

hắn

nữa?

hắn

không

hề nghĩ ngợi

đã

muốn cự tuyệt, nhưng

một

giây sau, trong miệng



ta đột nhiên nhắc tới

một

cái tên – Vân Yên.

Nhà họ Trầm có công ty giải trí, nhưng cũng chỉ là chơi cho vui, Trầm Minh

không

quan tâm chuyện phát sinh trong showbiz,

hắn

cảm thấy cái vòng ấy vừa bẩn vừa loạn. Ban đầu cũng vì biết là ông già tìm được Vân Yên trong showbiz, mới lớn mật động tâm tư với

cô.

hắn

cho rằng chỉ cần là người hơi thức thời

thì

sẽ

thuận thế quấn lên,

không

nghĩ tới người phụ nữ này dám đánh

hắn?

Hay lắm,

hắn

lại càng hứng thú với



hơn.

Tiếng

nói

của Trầm Minh vừa dứt, chung quanh chìm vào yên lặng, tầm mắt tứ phía hội tụ

trên

người Vân Yên.

Cổ tay Trầm Ám giật giật,

đang

muốn bước lên, đột nhiên Vân Yên đưa tay ra sau, lặng lẽ nắm lấy tay

anh. Ánh đèn bên này hơi tối, trước mặt còn có

một

đám người che mất, nên động tác

nhỏ

của hai người bọn họ

không

bị ai phát

hiện.

anh

sửng sốt

một

chút, do dự. Nhớ tới câu

nói

kia của Vân Yên: “Em chỉ tạm thời chăm sóc

anh

ấy, chờ

anh

ấy tốt lên

sẽ

ly hôn.”

Người phá vỡ trầm mặc là Kiều Yên Nhiên.



ta nở nụ cười, nụ cười hơi khó coi: “Vân Yên

thật

là thần thông quảng đại,

không

có ai là



khôngbiết.

nói

nhanh lên,



có quan hệ gì với bạn trai tôi vậy?”

Lời này cũng rất ý vị sâu xa.

Vân Yên rất muốn im lặng,

không

muốn dây dưa với bọn họ ở đây chút nào.



siết chặt tay Trầm Ám, mặc dù biết

sẽ

không

có chuyện gì, nhưng vẫn lo lắng Trầm Minh có nhất thời mất não cướp Trầm Ám

đi

hay

không. Đến lúc đó



nên làm gì? Đá chân trước hay đấm đây? Nếu

một

đám người áo đen rơi rào rào xuống,



không

đánh lại

thì

nên làm sao?

Vẻ mặt Trầm Minh

không

kiên nhẫn đưa tay, tỏ ý bảo Kiều Yên Nhiên im

đi. Kiều Yên Nhiên ấm ức cắn môi,

không

cam lòng nuốt lời muốn

nói

xuống.

hắn

bước từng bước về phía Vân Yên.

Mặt Vân Yên tràn đầy phòng bị, thân thể theo bản năng muốn che Trầm Ám lại,

không

muốn Trầm Minh chú ý đến.

“Ây cha, đây chẳng phải là...”

Vân Yên hít sâu

một

cái, nhấc chân lên, vững chắc đá vào ngực

hắn.

hắn

không

phòng bị, thân thể ngã ra sau, trong nháy mắt bay ra ngoài.

hiện

trường lập tức hỗn loạn,

một

đám người ùa lên vây lại. Vân Yên nắm tay Trầm Ám,

không

quay đầu lại vọt vào trong xe Chu Mạn Chi.

Chu Mạn Chi hoàn hồn, hổn hển đuổi theo.

Chu Mạn Chi

không

nghĩ tới ngay cả Trầm Minh mà Vân Yên cũng dám đánh.



lên xe, trong lòng cực kỳ tức giận, muốn dạy dỗ Vân Yên

một

trận,

thì

thấy Vân Yên rúc vào trong ngực Trầm Ám, giống như

một

người bị hại, yếu đuối,

không

ai giúp đỡ, uỷ khuất vô cùng.

Chu Mạn Chi: “...”

Trầm Ám cái có cái

không

vỗ vỗ lưng Vân Yên trấn an, tầm mắt sắc bén quét tới, Chu Mạn Chi nhất thời rét

một

cái,

không

dám

nói

gì nữa.

Tính toán, chị lo nghĩ bậy bạ gì chứ, Vân Yên gây ra cục diện rối rắm,

thì

tự nhiên

sẽ

có người thu dọn thay

cô.

Chạy nhanh về nhà.

Vân Yên ngồi ghế sau tự biên tự diễn, sắp xếp xong xuôi cơm tối, xe dừng lại,



còn mời Chu Mạn Chi cùng ăn cơm.

Ăn cơm á? Đánh Trầm thiếu xong em còn có tâm trạng ăn cơm sao? Lòng của em lớn như trái dưa hấu vậy đó hả? Chu Mạn Chi sắp bị



làm cho tức đến no luôn rồi,

không

nói

hai lời

đã

từ chối.

Vân Yên nhìn qua còn rất tiếc nuối, nhưng Trầm Ám vì

sự

thức thời của chị mà cho chị

một

ánh mắt tán thưởng. Sau đó vội vàng phân tán

sự

chú ý của Vân Yên,

nói

với

cô: “Đói.”

Chu Mạn Chi: “...” Bây giờ là lúc đói bụng sao?

Vân Yên lập tức dỗ

anh: “Ngoan nào, nhịn chút nữa thôi.” Sau đó tạm biệt Chu Mạn Chi: “Chị Chu

điđường cẩn thận, ngày mai gặp!”

Chu Mạn Chi phóng xe ra ngoài.

Gặp cái gì mà gặp, tốt nhất là đời này

không

gặp!

- ---

Tối hôm nay Vân Yên định tự mình xuống bếp.

Mặc dù coi như



“hoang dại” mà trưởng thành, nhưng ở phương diện nấu nướng quả thực

không

có thiên phú gì, có khi nấu tô mì sợi còn nấu

không

xong, chứ đừng nhắc tới những món ăn phức tạp hơn. Nhưng rốt cuộc mỗi ngày ăn đồ ăn bán bên ngoài cũng

không

phải là ý hay, vừa dầu mỡ vừa phiền phức.

Trong tủ lạnh

không

có nguyên liệu nấu ăn, cũng may tiểu khu có siêu thị bán đồ tươi sống, hai người về nhà

không

tới mấy phút lại

đi

ra ngoài, tay trong tay

đi

siêu thị mua thức ăn.

Tiểu khu an tĩnh, người trong siêu thị cũng

không

nhiều. Đại đa số người tới mua thức ăn là người già và trẻ con, trừ thỉnh thoảng có tiếng trẻ con cười đùa,

thì

cũng

không

ồn ào lắm.

đi

ngang qua khu hải sản, Vân Yên dừng lại, hỏi Trầm Ám: “Có muốn ăn cá chép chua ngọt

không?”

Ông cụ bán hải sản nhắc nhở

cô: “cô

bé à, đây là cá diếc.”

Cá diếc còn sống, vui sướиɠ bơi bơi, ở trong chậu phun bong bóng.

“À.” Vân Yên hỏi: “Có muốn ăn cá diếc

không?”

Vì Trầm Ám bị cảm, vẫn luôn đeo khẩu trang. Nghe vậy buồn nôn ho hai tiếng, ánh mắt hoài nghi nhìn Vân Yên.

Vân Yên cũng

không

phải

thật

sự

hỏi ý kiến

anh, ngồi chồm hổm xuống tự mình chọn

một

con có vẻ nhanh nhẹn, quay đầu lại hỏi Trầm Ám: “anh

thích con này

không?”

Trầm Ám

đang

muốn

nói, đầu ngón tay Vân Yên chạm vào đầu con cá kia: “Ông chủ, lấy nó!”

Lượn lờ ở siêu thị đồ tươi sống nửa giờ, Vân Yên và Trầm Ám xách

một

con cá diếc và mấy cân rau cải ra cửa.

Ở cửa có bán kem ly, rất lâu rồi Vân Yên chưa ăn,

không

nhịn được muốn nếm thử

một

chút.



đung đưa cánh tay Trầm Ám, ánh mắt sáng trong suốt: “Mua cho

anh

một

ly kem nha?”

Trầm Ám: “....

không

muốn.”

“Vị dâu tây hay vị chocolate đây?”

“Cũng

không

muốn.”

“Hả? Đều muốn sao? Vậy

thì

mua hai ly.”

Trầm Ám: “...”

Cuối cùng vẫn mua hai ly, Vân Yên mua cho Trầm Ám

một

ly vị chocolate, mình

thì

vừa

đi

vừa ăn vị dâu tây.

Ăn hai miếng,



giơ cánh tay lên đưa đến bên khoé môi Trầm Ám: “Cho

anh.”

Trầm Ám vẫn còn đeo khẩu trang, ngay cả ly kem của mình cũng

không

ăn. Lắc đầu

một

cái từ chối.

“Có phải

anh

chê tôi

không...” Tay Vân Yên

không

rút lại, đáng thương bẹt miệng.

Sao Trầm Ám lại chê



chứ, chỉ là sợ lây cảm của mình cho



thôi, nhưng loại đạo lý này sao người ngốc có thể biết, cho nên là

không

nói

ra được.

Cánh tay Vân Yên vẫn còn giữ vững giơ lên.

Trầm Ám

không

biết làm sao, tháo khẩu trang ra, cúi đầu,

một

ngụm ăn hết kem còn dư lại trong ly.

Vân Yên: “!!!”

“Này!

anh...”

Trầm Ám đưa vị chocolate tới.

Lửa giận nhất thời tắt mất, Vân Yên nhận lấy, khe khẽ hừ

một

tiếng. Liếʍ

một

miếng, phát

hiện

vị chocolate ăn ngon hơn nhiều, vì vậy cũng muốn cho Trầm Ám nếm thử

một

chút.

“Này.”

Trầm Ám vừa đeo lại khẩu trang,



lại đưa kem ly tới.

anh

liếc



một

cái, tháo khẩu trang ra, lại

một

ngụm ăn toàn bộ.

Vân Yên: “.........”

- ---

đã

một

giờ Vân Yên ngó lơ Trầm Ám.



tự giam mình trong phòng bếp, tuỳ ý cầm trọn con cá diếc thịch thịch. Trầm Ám nghe tiếng nồi niêu xoong chảo đinh đinh

đang

đang

bên trong, đứng ở cửa muốn

đi

vào mấy lần, nhưng Vân Yên

khôngcho

anh

vào.

Trầm Ám nhức đầu.

Lại thêm mấy tiếng vang binh binh bùng bùng.

Trầm Ám đẩy cửa ra

một

chút, giả bộ ho khan

một

tiếng, Vân Yên

không

để ý tới,

anh

tận lực gia tăng

âm

lượng.

Vân Yên cầm cá diếc cau mày nhìn qua, mấy giây sau, hung hăng gào

anh: “không

cho phép

đi

vào!”

Trầm Ám: “...”

Vân Yên gào

anh

xong, cầm cá xoay người, đặt nó lên

trên

thớt. Cá diếc quẫy đuôi, lại muốn chạy trốn. Vân Yên

không

kiên nhẫn, lôi cái đuôi nó ném vào trong bồn nước.

Trong lòng Trầm Ám thở dài,

đi

tới, ôm eo



từ phía sau, tì cằm

trên

bả vai



cọ mấy cái.

Vân Yên liếc mắt nhìn

anh: “Làm gì vậy! Bây giờ biết sai rồi?”

Trầm Ám ừ

một

tiếng: “Biết.”

“Biết? Biết mà

anh

ăn hết kem ly à?”

Vân Yên càng

nói

càng tức, còn hơi ấm ức, siết cán dao phay kèn kẹt bổ vào thớt: “Tôi chia đồ ăn ngon cho

anh

ăn, nhưng

anh

lại

không

muốn chia cho tôi.”

“...

thật

xin lỗi.” Trầm Ám lấy tay



từ

trên

cán dao xuống, mang



đi

tới phía trước mấy bước, mở vòi nước, tự mình thử nước ấm trước, sau đó đặt tay



dưới vòi nước rửa tỉ mỉ.

Nước chậm rãi chảy qua kẽ ngón tay, trong lòng Vân Yên dần yên tĩnh lại, dư quang liếc qua Trầm Ám

đang

rũ hàng mi

thật

dài xuống, ngơ ngẩn chốc lát. Chẳng biết tại sao nhịp tim lại tăng tốc, bên tai lại hơi nóng.

Trầm Ám tắt vòi nước, lấy khăn lông lau tay cho

cô. Đột nhiên



không

dám nhìn

anh, rũ mắt chuyên tâm nhìn giọt nước

trên

mu bàn tay.

một

giọt nước cuối cùng cũng

đã

lau sạch, Trầm Ám bỏ khăn lông xuống. Cánh tay thả lỏng vòng quanh eo

cô, tiếng hít thở bên tai

cô, mỗi

một

hơi đều rất

nhẹ.

Cằm

anh

lại cọ vào cổ

cô, cọ cọ khiến lòng



rối loạn.

“Được rồi, được rồi, tha thứ cho

anh

đó.” Vân Yên tách hai cánh tay bên hông ra, quay đầu đẩy

anh

đira ngoài: “anh

đi

ra

đi, tôi còn phải làm cơm tối.”

Trầm Ám

không

muốn

đi, muốn ở lại giúp

cô. Tầm mắt lơ đãng đảo xuống, dừng lại bên vành tai đỏ ửng của



hai giây, thuận theo

đi

ra ngoài.

Trầm Ám đứng ngoài phòng bếp, xuyên thấu qua cửa kính nhìn Vân Yên

đang

thái hành lá

trên

thớt, chân mày khi buông lỏng, khi nhíu chặt.

Vân Yên thả

một

ít hành lá

đã

thái xong vào chảo dầu, xèo

một

tiếng,



né về phía sau nửa mét theo bản năng.

Trầm Ám siết chốt cửa,

không

nhịn được muốn

đi

vào. Do dự trong chớp mắt, lại buông tay xuống.

Vân Yên buông tha cá diếc, nấu

một

nồi cơm, rửa rau cải vụng về xào.

không

hiểu tại sao dầu trong nồi cứ văng ra ngoài,



tuỳ tiện lấy gia vị

đã

bày sẵn ở

một

bên, rắc

một

ít, thân thể nhanh chóng tránh ra.

Cứ luống cuống tay chân như vậy, rau cải xào ra lò.

Thừa dịp Vân Yên

đang

tìm dĩa đựng thức ăn, Trầm Ám vội vàng trở lại trước bàn ăn, làm bộ mình

không

hề rời khỏi, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi yên.

Mấy phút sau, Vân Yên mặc tạp dề con gấu màu hồng, bưng cái dĩa

đi

ra.

"Mau nếm thử."



đặt cái dĩa xuống, cầm đũa gắp

một

cọng cải xanh đút cho Trầm Ám, mặt đầy mong đợi hỏi: "Ăn có ngon

không?"

Trầm Ám nuốt xuống cọng cải có thể mặn chết người, mặt

không

đổi sắc gật đầu

một

cái.

Vân Yên cao hứng, gắp

một

cọng mình muốn ăn, Trầm Ám thò đầu qua, há miệng đoạt

đi.

Gắp

một

cọng nữa, lại bị đoạt

đi.

Phòng bếp truyền ra tiếng tích tích tích, Vân Yên

không

kịp so đo với

anh, để đũa xuống chạy vào trong, nhìn thử cơm

đã

nấu xong chưa.

Trầm Ám thấy



vào phòng bếp, thở phào

nhẹ

nhõm, cầm đũa lên gắp

một

đũa lớn rau cải, chân mày

không

nhíu lấy

một

cái đưa toàn bộ vào trong miệng.

Chờ Vân Yên bưng hai chén cơm

đi

ra, trong dĩa chỉ còn lại

một

cọng rau cải.

Trầm Ám nhìn



một

cái, lập tức gắp lên ăn, mắt nhìn thấy

anh, biểu tình cực kỳ vô tội.

Vân Yên: "..."

——

Vân Yên giận đến mức buổi tối ăn hai hết chén cơm, sau đó quyết định, tối nay



muốn ngủ

một

mình.

Cái tên Trầm Ám kia đáng ghét quá

đi, bình thường nếu



không

đút cho,

thì

anh

không

chịu ăn gì cả. Bây giờ

thì

sao, vì cướp đồ ăn với

cô, mới có mấy phút,

đã

ăn sạch dĩa rau cải.

Cho nên



mới

nói, người này dầu gì cũng là

một

đại nhân vật phản diện, có ngốc như thế nào

đi

nữa, cũng

không

đến nỗi

không

thể tự lo liệu sinh hoạt, cơm cũng

không

ăn,

đang

sống sờ sờ lại để mình chết đói.

Vân Yên thở phì phò trở mình, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, chín giờ rưỡi, đến giờ Trầm Ám uống thuốc cảm.

Mặc kệ

đi,

anh

biết tự ăn cơm, chẳng lẽ còn

không

biết uống thuốc cảm hay sao.

Kim giây tích tích chuyển động, Vân Yên nhìn chằm chằm mũi kim ngẩn người.

Chín giờ ba mươi mốt, Vân Yên bò dậy, cầm thuốc cảm và sữa bò, khí thế hung hăng đẩy cửa vào căn phòng cách vách.



dằn đồ xuống tủ đầu giường

một

cái, "Uống

đi!"

Trầm Ám cân nhắc chốc lát, nhìn cái biểu cảm kia của Vân Yên cũng biết lúc này



không

thể nào đút cho mình. Trong lòng thở dài,

không

quá tình nguyện uống thuốc.

Vân Yên nhìn

anh

uống xong, quay đầu trở về phòng.

đã

lâu

không

ngủ

một

mình, Vân Yên hơi

không

quen.

Lòng bàn tay trống

không, bên cạnh trống

không, trong chăn

không

đủ ấm áp.



lăn qua lộn lại

thật

lâu, trong lòng như có như

không

suy nghĩ ngổn ngang.

một

hồi nhớ tới Trầm Minh lúc ban ngày, sợ

hắn

tìm tới đây

thì

sao.

một

hồi nhớ tới mình mộng du, lỡ như nửa đêm chạy ra ngoài

thì

sao? Bây giờ cũng được coi là

một

nhân vật công chúng nho

nhỏ, mặc quần áo ngủ chạy

trênđường chính,

thì

mất mặt lắm.

Âu lo

một

hồi, lại chỉ như vậy

đã

ngủ.

Rèm cửa sổ

không

xuyên thấu ánh sáng, kéo vào, cả phòng đặc biệt tối.

trên

giường lớn giữa phòng, gồ lên

một

gò nho

nhỏ. Cái gò nhíu lông mày, bất an nức nở lên tiếng.

Trầm Ám

không

mở đèn, lần mò trong bóng tối

đi

tới,

nhẹ

nhàng vén chăn lên chui vào.

Vân Yên lập tức chen vào trong ngực

anh.

anh

đắp kín mền cho

cô, vuốt vuốt tóc

cô, sau đó cúi đầu xuống, hôn khoé môi của



một

cái.

khôngthỏa mãn, lại hôn

một

cái.

——

Giấc ngủ này của Vân Yên

không

hề yên ổn.



lại mơ thấy Trầm Minh, còn có Trầm phu nhân. Bọn họ dẫn

một

đám người tìm tới cửa,

nói

phải cướp Trầm Ám

đi.

Vân Yên hoảng hốt giấu Trầm Ám vào trong tủ, còn cầm ổ khoá chữ U khóa lại. Sau đó

một

người

mộtngựa

đi

ra ngoài quyết đấu cùng bọn họ. Trầm Minh và Trầm phu nhân mắt lạnh nhìn, trông có vẻ trong lòng

đã

có dự tính.



ứng phó chừng mười người quần áo đen, dần dần cảm thấy đuối sức. Trầm Minh đứng bên cạnh cười, giễu cợt

cô: "Tôi muốn nhìn thử xem



có bao nhiêu năng khả năng."

Vân Yên ngẩng đầu nhìn qua, bị phân tâm. Có người nắm lấy cơ hội đánh lén,



đá

hắn

một

cước ra ngoài, thiếu chút nữa đập phải Trầm Minh.

Trầm Minh

không

cười nổi nữa, chửi thề

một

tiếng: "Phế vật!" Sau đó ngoắc ngoắc tay,

trên

bầu trời

một

đám người quần áo đen cánh dài phần phật bay tới. Bọn họ trực tiếp vượt qua



bay vào phòng ngủ, tìm được Trầm Ám, mở ổ khoá chữ U ra, ngậm góc áo của

anh

bay ra ngoài.

Vân Yên bị quấn lấy,

không

có cách nào chạy tới cứu

anh. Mắt thấy

anh

sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình,



lớn tiếng kêu: "Trầm Ám!"

Trầm phu nhân từ

trên

cao nhìn



cười, nụ cười kia đặc biệt tàn nhẫn. Giọng bà ta nhàn nhạt

nói: "Ném Trầm Ám xuống sông làm mồi cho cá

đi."

...

Vân Yên khóc mà tỉnh lại.

Trời còn chưa sáng, trước mắt



tối thui, cảm thấy có cái gì đó ẩm ướt hôn lên mặt

cô, hôn rồi lại hôn.



mở mắt ra,

một

cái tay của Trầm Ám

đang

vuốt ve tay

cô,

một

cái tay lau nước mắt cho

cô. Môi của

anh

cách



rất gần.

một

giây sau, lại ấn

một

cái hôn

trên

trán

cô.