Vân Yên ôm tiên nhân cầu, lúc này chỉ muốn trực tiếp đập vào mặt Vu Tử Kiệt.
cô
hít sâu
một
cái, đè lửa giận xuống. Trong lòng mặc niệm
không
được kích động
không
được kích động, nếu
cô
xảy ra chuyện gì, trong nhà
sẽ
có hai tên ngốc vì chọc tiên nhân cầu mà
không
ai nuôi.
Vu Tử Kiệt có võ trang đầy đủ, đứng ở cửa giống như xác ướp. Thấy Vân Yên
đi
ra,
hắn
tháo khẩu trang xuống: “Vân...”
Vân Yên nhét tiên nhân cầu vào trong ngực
hắn,
hắn
ôm chậu cây bước chân loạng choạng lui về sau nửa bước, ngẩng đầu lên
thì
cửa
đã
đóng lại.
Từ xa đến, sao có thể
thật
sự
chỉ để lấy chậu tiên nhân cầu rách này chứ?
Vu Tử Kiệt chưa từ bỏ ý định, buông chậu cây xuống tiếp tục gõ cửa, cho là
sẽ
phải gõ rất lâu đây,
không
nghĩ tới cửa lại nhanh chóng mở ra.
hắn
không
kịp chuẩn bị tâm lý, bị doạ sợ lui về sau nửa bước. Lần này
đi
ra ngoài
không
phải là Vân Yên, mà là người đàn ông lần trước.
thật
ra
thì
Vu Tử Kiệt có bóng ma trong lòng với
anh, lần trước
hắn
tới là do
anh
mở cửa. Mặc dù cho
hắn
vào, nhưng biểu cảm
âm
trầm giống như muốn ăn thịt người. Nếu
không
phải là chưa đến
một
phút sau Vân Yên trở lại,
thì
Vu Tử Kiệt cảm thấy người này có thể
sẽ
đánh
hắn
một
trận.
Nhưng mấy ngày trước
hắn
gặp Vân Yên và người đại diện của
cô, khi đó người đàn ông này
đi
theo phía sau Vân Yên, có điều cũng chỉ là
một
trợ lý mà thôi.
“Tôi tìm Vân Yên.”Vu Tử Kiệt mang khẩu trang vào.
Trầm Ám im lặng hai giây, lạnh giọng: “Cút.”
Vu Tử Kiệt sửng sốt
một
chút, giận quá hoá cười: “Mày là cái thá gì mà bảo tao cút hả? Mày có biết tao là ai
không? Vân Yên thích tao từ
nhỏ, theo đuổi tao hơn mười năm, hey đừng
nói
là mày thích
cô
ta nha, đáng tiếc những lời
cô
ta
nói
lần trước đó chẳng qua là lợi dụng mày để khích tao thôi. Mày
sẽkhông
tưởng là
thật
đó chứ?
một
đứa trợ lý
nhỏ
bé như mày
đang
si tâm vọng tưởng suy nghĩ cái gì đấy...”
Lời còn chưa dứt, gáy Vu Tử Kiệt
đã
đập vào
trên
vách tường, cổ bị siết chặt.
hắn
hoảng sợ trợn to mắt, khuôn mặt bên dưới khẩu trang bị nghẹn đến ửng đỏ, trong miệng ú ớ
khôngnói
ra lời, cho là mình
sẽ
phải chết ở đây.
Trầm Ám nhìn Vu Tử Kiệt giãy giụa dưới tay mình, ánh mắt bình tĩnh đến
không
bình thường.
“Trầm Ám Trầm Ám!” Đột nhiên giọng của Vân Yên ở trong phòng truyền tới: “Khăn lông đâu rồi? Lấy giúp tôi với!”
Trầm Ám quay đầu nhìn trong cửa, trong phút chốc ánh mắt dịu xuống, dường như do dự
một
chút, buông tay ra.
Vu Tử Kiệt ho khan kịch liệt trượt xuống vách tường, vứt khẩu trang hô hấp từng hơi
một, nhìn Trầm Ám giống như thấy quỷ. Thừa dịp tầm mắt Trầm Ám
không
ở
trên
người
hắn, nhặt khẩu trang lên chật vật chạy
đi.
Vân Yên
đang
gội đầu, vừa rồi lúc sát trùng cho Trầm Ám,
trên
tay
cô
dính
không
ít nước thuốc, vô tình bôi lên tóc.
Trầm Ám lấy giấy lau lau tay, tìm được khăn lông rồi
đi
đến phòng vệ sinh.
anh
đẩy cửa ra, Vân Yên
đang
khom người trước bồn rửa tay, mái tóc dài ẩm ướt
nhỏ
nước tách tách, lộ ra
một
mảng lưng trắng bóc.
Trầm Ám mở khăn lông ra bao lấy tóc
cô, Vân Yên lấy khăn lông vào tay mình: “Vết thương của
anhkhông
thể chạm vào nước.”
Vân Yên lau khô tóc, cầm máy sấy sấy tóc trước gương, Trầm Ám đứng sau nhìn.
cô
nhớ tới vừa rồi Vu Tử Kiệt lại gõ cửa, hình như
anh
đi
mở. Vì vậy hỏi: “hắn
ta
đi
chưa?”
Vừa mở miệng
đã
hỏi thăm người khác.
Trầm Ám
âm
u nhìn
cô
một
cái, rũ mắt xuống gật đầu
một
cái.
“Sao vậy?” Mái tóc dài của Vân Yên
đã
khô
một
nửa, tắt công tắc máy sấy
không
tiếp tục sấy nữa, thấy
anh
có vẻ ấm ức, vẻ mặt biến đổi: “Có phải
hắn
ta bắt nạt
anh
không?”
Trầm Ám
không
nói
lời nào, nhưng cái biểu cảm kia
rõ
ràng
đang
trả lời, đúng vậy, tôi bị
hắn
ta bắt nạt.
Vân Yên ném máy sấy
một
cái: “Cái tên khốn kiếp này!”
Sau đó nhớ tới cái gì, nắm tay bị thương của Trầm Ám lên, quả nhiên vải thưa lộn xộn.
cô
giận quá chừng, cũng quên
không
chế lực tay, nghe Trầm Ám hừ
một
tiếng, mới vội vàng thả ngón tay bọc vải thưa của
anh
ra.
“thật
xin lỗi
thật
xin lỗi.”
cô
luống cuống tay chân, cúi đầu xuống cách miếng vải thưa thổi thổi vết thương của
anh. Đột nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vệt màu trắng
trên
mu bàn tay
anh.
Hồi lâu sau, Vân Yên mang chút giọng mũi
nói: “Đến đây, tôi băng lại cho
anh.”
Trầm Ám
không
biết tại sao
cô
lại khóc, cau mày lau sạch nước mắt của
cô.
Bả vai Vân Yên run lên, đột nhiên
một
cái đầu chui vào trong ngực
anh, thút thít mấy tiếng, khóc nức nở
nói: “Con trai à, ba ba
sẽ
không
để ai bắt nạt con nữa đâu!”
Trầm Ám cứng đờ, lát sau, vẫn đen mặt giơ tay lên vỗ vỗ sau lưng
cô.
- ------
Vốn nghĩ chuyện này xong rồi,
không
nghĩ tới còn có phần sau.
Ngày hôm sau,
trên
đường Vân Yên
đi
chụp ảnh đồ trang trang sức nhận được điện thoại của Chu Mạn Chi, giọng chị nóng nảy: “Vân Yên,
không
phải hôm qua Vu Tử Kiệt đến tìm em đó chứ? Em xem thử weibo
đi.”
Đầu óc Vân Yên mơ hồ mở weibo ra,
trên
hot search bất ngờ treo ---- bạn trai của Hạ Thanh hư hư thực thực xuất quỹ*.
(*xuất quỹ được hiểu là
đi
quá giới hạn, nɠɵạı ŧìиɧ.)
Mới công khai
đã
xuất quỹ, chẳng có mấy người
nói
đỡ cho Vu Tử Kiệt,
trên
weibo gần như toàn là mắng
hắn.
Vân Yên mở ra video bị người ta phát tán, rất ngắn, Vu Tử Kiệt đứng ở cửa nhà
cô, ôm chậu tiên nhân cầu,
cô
đang
đóng cửa, lộ nửa cái gáy. Cửa đóng lại, video cũng kết thúc.
Cũng
không
biết tại sao dân tình
trên
mạng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, với hình ảnh rất phổ thông rất bình thường lại kết luận Vu Tử Kiệt xuất quỹ. Ngay cả
cô
cũng bị fans của Hạ Thanh mắng đến cẩu huyết đầy đầu.
Còn có người căn cứ vào nửa cái ót kia của
cô
nổi lên phân tích đến tột cùng đối tượng Vu Tử Kiệt xuất quỹ là ai, đoán tới đoán lui, cũng
không
có ai đoán là
cô.
đang
lúc các fandom
đang
tranh cãi
khôngngừng, chủ post lại đăng
một
post nữa,
nói
đừng nóng, đây chẳng qua chỉ là phát súng đầu tiên, phía sau còn có thứ đặc sắc hơn nữa, sau đó thoáng tiết lộ, tiểu tam là nữ minh tinh gần đây đột nhiên hot.
Tim Chu Mạn Chi đặc biệt đập rộn lên, gọi điện thoại tới bảo
cô
đừng về nhà,
nói
không
chừng cửa nhà
sẽ
có chó săn trông chừng, tìm nhà khác ở
đi.
Vân Yên nhức đầu, trong lúc nhất thời,
cô
đi
đâu tìm nhà đây.
đang
rầu rĩ
thì
xe dừng lại.