Chương 22

Vân Yên dắt trợ lý mới của mình xuống lầu, bất ngờ nhìn thấy xe của Chu Mạn Chi ở phía dưới.

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Chu Mạn Chi tháo kính râm xuống,

không

mấy thân thiện liếc Trầm Ám

một

cái, tỏ ý bảo bọn họ lên xe.

Vân Yên thắt dây an toàn cho mình, thấy Trầm Ám

không

cài, cởi dây của mình ra, nhoài người qua cài hộ. Chu Mạn Chi nhìn thấy từ kính chiếu hậu, cau mày.

Làm xong, Vân Yên

nói

cám ơn với Chu Mạn Chi: “Chị Chu,

đã

làm phiền chị phải

đi

một

chuyến rồi.”

Chu Mạn Chi

không

lên tiếng, gật đầu

một

cái coi như trả lời, lái xe

đi

tới Tinh Xán Entertainment.

một

đường tĩnh lặng.

Xe dừng lại, Vân Yên cởi dây an toàn ra, rồi cởi giúp Trầm Ám. Suy nghĩ

một

chút, lấy khẩu trang cho Trầm Ám đeo vào. Cổ áo

anh

hơi lộn xộn,



chỉnh lại ngay ngắn cho

anh.

Chu Mạn Chi

không

nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Hai người giữ khoảng cách

một

chút, đừng để lều báo chụp được.”

Trầm Ám lạnh lùng nhìn sang.

Động tác của Vân Yên ngừng

một

lát: “Dạ.”

- ---

Hôm qua lúc Vân Yên tới công ty,

không



một

ai để ý tới

cô. Hôm nay vừa đến, lại có

không

ít người chào hỏi

cô, bất kể có quen biết hay

không, tất cả đều ra vẻ rất thân quen với

cô.

Còn



ả “Đình Đình” gặp ngoài thang máy hôm qua. Ả trợn mắt nhìn



một

cái, hừ

một

tiếng, nhưng cũng

không

gây phiền toái nữa, ưỡn sống lưng, giẫm giày cao gót lướt

đi

xa như cơn gió.

Chu Mạn Chi thấy vậy: “Các người từng có va chạm à?”

Vân Yên chần chờ trong chốc lát, gật đầu

một

cái.

“Em đừng chọc



ta.” Chu Mạn Chi

nói: “Chị



ta Kiều Yên Nhiên có chút quan hệ với nhà họ Trầm bên kia, nghe

nói

là hôn thê của Trầm thiếu gia.”

nói

xong, nhớ tới tấm hình Vân Yên bị chụp cùng với chủ tịch Trầm, còn có cành ô liu mà đoàn làm phim《Linh Hi truyện 》đột nhiên ném tới, nhìn thêm người bạn trai của



bên cạnh, ánh mắt trở nên phức tạp.

Lúc trước thích Vu Tử Kiệt đến muốn sống muốn chết, sau đó lại có mối quan hệ với chủ tịch Trầm, bây giờ

thì

tự mình kết giao bạn trai trông tình cảm có vẻ vô cùng tốt.

Đến tột cùng là

đã

xảy ra chuyện gì?

Đinh, thang máy đến.

Chu Mạn Chi: “Được rồi,

đi

trước

đi.”

Vân Yên đáp lời, quay đầu thấy mặt Trầm Ám lạnh ngắt bộ dạng

không

vui vẻ lắm, cho là



không

nắm lấy tay

anh

nên

anh

tức giận, thừa dịp

không

có ai để ý, ngón trỏ ngoắc vào ngón út của

anh

lắc lắc.

Trầm Ám cúi đầu lườm



một

cái, sắc mặt hơi dịu lại. (Typard: Bỗng dưng thấy Ám nhà chúng ta rất chi là ngạo kiều.)

Vân Yên nhoài đầu qua,

nhỏ

giọng dỗ dành: “Ngoan nào.” Sau đó rụt tay về.

Tay Trầm Ám trống

không, sắc mặt càng khó coi.

nói

là chín giờ đúng học, nhưng chưa đến tám giờ rưỡi

thì



giáo Lương

đã

tới rồi. Thấy Vân Yên cũng tới sớm, thái độ của



Lương mới khá hơn

một

chút, trông Vân Yên cũng nghiêm túc nghe giảng nghiêm túc thực hành, cuối cùng

không

mặt nặng mày

nhẹ

nữa.

Ở trong lớp đến buổi trưa, Vân Yên dẫn Trầm Ám và Chu Mạn Chi cùng ăn cơm. Hôm nay Trầm Ám rất ngoan, ngồi bên ngoài đợi



một

buổi sáng. Vân Yên mở miệng khen

anh

mấy câu, xoa xoa đầu

anh.

Dư quang Chu Mạn Chi liếc qua, ho

nhẹ

một

tiếng.

Vân Yên

không

thể làm gì khác ngoài thu tay về.

Thời gian cơm trưa Chu Mạn Chi định để Vân Yên livestream, vì vậy chọn

một

nơi có tính riêng tư cao, hoàn cảnh

không

tệ để ăn cơm, vào

một

phòng bao ở lầu hai.

Trong lúc chờ mang thức ăn lên, Chu Mạn Chi cầm mấy tập sơ yếu lý lịch trong túi xách đưa cho Vân Yên: “Chị sàng lọc

một

buổi sáng được mấy người, em chọn

đi.”

Vân Yên qua loa lật

một

cái, ngẩng đầu lên: “Chị Chu, em có

một

trợ lý là đủ rồi.”

Chu Mạn Chi lạnh giọng

nói: “Bạn trai em

không

thích hợp, hai người quá thân mật.”

một

món ăn được mang lên.

Vân Yên để sơ yếu lý lịch qua

một

bên, gắp thức ăn cho Trầm Ám: “anh

ăn trước

đi.”

Sau đó bỏ đũa xuống, nhìn Chu Mạn Chi: “Chị Chu,

thật

ra

thì...”



nghiêng đầu nhìn Trầm Ám

một

cái, Trầm Ám chưa ăn, mặt

không

đổi sắc nhìn lại.

Vân Yên

không

biết làm sao, kẹp miếng cải xanh đến bên miệng

anh, lúc này

anh

mới ăn, đôi mắt vẫn nhìn

cô.

Vân Yên suy nghĩ

một

chút, lấy điện thoại ra dỗ Trầm Ám xem phim hoạt hình, cuối cùng cũng dời được tầm mắt

anh

đến chỗ khác.



quay đầu, chân mày Chu Mạn Chi nhíu chặt.

“Chị Chu,

thật

ra

thì

anh

ấy...” Vân Yên do dự chớp mắt

một

cái, đầu ngón tay đυ.ng vào huyệt thái dương: “Nơi này của

anh

ấy

không

được bình thường.”

Chu Mạn Chi ngẩn ra mấy giây

không

kịp phản ứng: “Cái gì?”

Dư quang Vân Yên thấy Trầm Ám lại ngẩng đầu lên, nên giơ tay lên vỗ xuống: “Ngoan nào, xem phim hoạt hình của

anh

đi.”

Sau đó giải thích với Chu Mạn Chi: “anh

ấy, khi còn bé xảy ra

một

chuyện ngoài ý muốn.”

thật

sự

Chu Mạn Chi

không

dám tin, bộ dạng này của Trầm Ám làm cũng

không

giống người có IQ

không

bình thường.



cũng

không

tin Vân Yên

sẽ

tìm

một

người có IQ

không

bình thường làm bạn trai.

“Tất cả lời em

nói

đều là

thật.” Vân Yên lại đút cho Trầm Ám

một

miếng cải xanh, sau đó lại ấn đầu

anhxuống xem phim hoạt hình. Tiếp tục

nói: “Để

anh

ấy ở nhà

một

mình

thì

anh

ấy cứ chạy lung tung,

anhấy

không

biết gì cả, em rất sợ

anh

ấy ra ngoài

sẽ

bị người ta bắt nạt. Chị cũng thấy rồi đó,

không

có ai đút cho

anh

ấy,

anh

ấy cũng

không

thèm ăn cơm.”

Chu Mạn Chi hoài nghi nhìn Vân Yên: “Tại sao em phải ở cùng cậu ta?”

Vân Yên do dự

một

lúc: “thật

ra

thì

tụi em...

đã

kết hôn rồi, nhưng chẳng qua là em chăm sóc cho

anhấy trước khi

anh

ấy khoẻ lại thôi. Chờ

anh

ấy khoẻ lại,

thì

tụi em

sẽ... ly hôn.”

Nghe được hai chữ ly hôn, Trầm Ám cứng đờ, ánh mắt dần dần phát rét.

Chu Mạn Chi nghe đến mơ hồ: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Vân Yên nhìn chị ấy,

nói

từng chữ

một: “anh

ấy là người nhà họ Trầm.”

- ---

Tinh Xán Entertainment nằm dưới trướng nhà họ Trầm, nên chuyện của nhà họ Trầm Chu Mạn Chi cũng

đã

nghe qua

một

ít.

không

cần Vân Yên

nói

tỉ mỉ, chính chị cũng đoán được bảy tám phần.

Mẹ kế, em trai khác mẹ, cha rắc giống muôn nơi*. Cho dù là Đại thiếu gia nhà họ Trầm danh chính ngôn thuận,

thì

Trầm Ám ở nhà họ Trầm có thể có được địa vị gì?

(*:

thật

ra chỗ này là khắp nơi lưu tình, nhưng mình thấy cụm kia cũng hợp lý, nghe Việt hơn, nên để.)

đã

biết tương lai sản nghiệp nhà họ Trầm là của Trầm Minh, sợ rằng trong giới chẳng còn ai nhớ tới tên ngốc Trầm Ám đâu. Vân Yên

nói

“sau này khoẻ lại”, ngốc hơn mười năm, còn khoẻ được cái nỗi gì đây.

Ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng

đã

lĩnh rồi, sợ rằng



phải mang theo cục nợ này cả đời. Vì lấy được cho mình

một

vai diễn,



thấy có đáng

không?

Chu Mạn Chi suy nghĩ

một

chút cảm thấy nhức đầu, đây chính là nghệ sĩ đầu tiên chị dẫn dắt phất lên đó, nếu tìm được đúng đường, tương lai

không

buồn

không

lo. Nhưng dắt theo ông chồng ngốc

thì

sẽxảy ra chuyện gì? Nếu bị moi ra, bất kể

nói

như thế nào

thì

cũng đều khó nghe.

Chị mải âu lo, cũng quên mất chuyện để Vân Yên livestream, ăn cơm xong

thì

vội vã rời

đi. Vân Yên lại muốn đút đồ ăn cho Trầm Ám, nhưng Trầm Ám lại

không

ăn, hình như xem phim hoạt hình đến mê mẩn rồi.

Vân Yên

không

thể làm gì khác hơn là tự mình ăn trước.

- ---

Buổi chiều

không

có lớp, ở công ty cũng

không

có chuyện gì làm, Vân Yên mang Trầm Ám về nhà.

Hai người đón xe trở về,

không

có Chu Mạn Chi ở đây, nên dọc đường

đi

Vân Yên nắm chặt tay Trầm Ám

không

buông. Thỉnh thoảng cằn nhằn

anh

“Tại sao

không

ăn cơm” “không

được kén ăn” “Kén ăn

không

phải đứa bé ngoan” “không

ngoan ngoãn

thì

không

thích

anh.” Giọng điệu của mẹ già khiến bác tài

không

nhịn được nhìn bọn họ trong gương chiếu hậu mấy lần.

Nghe được

một

câu cuối cùng, tay Trầm Ám nắm Vân Yên bỗng siết chặt.

Vân Yên kêu

một

tiếng, trừng

anh: “nói

anh

mấy câu nên

anh

không

thích nghe đúng

không?”

Vừa dứt lời, Trầm Ám cúi người xuống, đột nhiên vùi đầu vào gáy

cô, môi đè

trên

bả vai

cô, rất lạnh.

“Thích nghe.”

anh

buồn buồn

nói.

(Typard: Ed tới đây

thì

tình mẹ bao la bỗng trỗi dậy,

anh

kewt như này tôi bấn

anh

quá

anh

Ám êi.)