Để trừng phạt cái tội
không
ngoan, tối nay Trầm Ám bị nhốt ngoài cửa ngủ
trên
ghế salon.
Vân Yên khoá cửa phòng ngủ lại,
không
phải vì đề phòng Trầm Ám, mà là sợ mình mộng du
đi
lung tung.
cô
còn tìm
một
sợi dây, buộc mắt cá chân vào trong chân bàn.
Làm xong, cũng mới tám giờ.
Trong phòng ngủ
không
có ti vi, điện thoại di động cũng
không
mở được.
cô
cắm sạc điện vào điện thoại, vẫn chưa bỏ cuộc cố ấn nút nguồn. Trong lòng rầu rĩ, lỡ như đoàn làm phim gửi tin đến,
cô
khôngnhận được
thì
sao.
Đột nhiên, cửa bị gõ ầm ầm, từng hồi từng hồi,
âm
thanh rất lớn. Vân Yên sợ là Vu Tử Kiệt lại đến gây chuyện, nghĩ đến Trầm Ám còn ở bên ngoài, trong lòng cuống lên, quên mất
trên
mắt cá chân
đang
bị sợi dây trói lại, thân thể ngã phịch xuống sàn nhà, chân từ
trên
bàn rơi xuống theo, cào trúng
một
dằm gỗ
nhỏ.
Cửa phòng ngủ bị dùng sức đυ.ng vào mở bật ra.
Trầm Ám đứng ở cửa, trông như
không
nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cau mày nhìn
cô.
Vân Yên ngồi
trên
sàn nhà gỡ sợi dây, sai bảo
anh: “Mau
đi
mở cửa
đi.”
Người tới là
một
người phụ nữ
trên
dưới ba mươi tuổi, mặc âu phục màu đen, tóc chải chuốt gọn gàng, biểu cảm
trên
mặt kích động mang theo kiềm chế.
“Casting thành công!”
Vào nhà, ngay cả giày chị cũng
không
kịp thay, mở miệng ra chính là câu này.
Vân Yên sửng sốt
một
chút, thử thăm dò gọi: “Chị Chu ạ?”
Chu Mạn Chi nhận ra tâm trạng mình quá khích, ho
nhẹ
một
tiếng: “Đạo diễn Lý gọi điện cho chị,
nóitháng sau mở máy, thừa dịp còn lại mấy ngày, chị sắp xếp cho em
một
thầy tập luyện kỹ thuật diễn xuất nha.”
nói
xong, Chu Mạn Chi chờ Vân Yên nổi giận, thầm nghĩ lần này
cô
ầm ĩ thế nào cũng
không
được, bây giờ
trên
mạng người ta mắng chửi
cô
càng ngày càng nhiều, mặc dù
không
biết tại sao đạo diễn Lý lại chọn
cô, nhưng
cô
cứ diễn dở tệ như thế này, tương lai xem như hỏng, trong giới này còn ai dám tìm đến
cô
nữa.
không
nghĩ tới Vân Yên cũng
không
nói
gì, chỉ gật đầu
một
cái, sau đó mời chị: “Chị Chu, chị vào đây ngồi
đi.”
Chu Mạn Chi kinh ngạc trong nháy mắt, bước chân chần chờ
đi
vào, ánh mắt dừng lại ở Trầm Ám
mộtgiây, định
nói
gì đó, cuối cùng lại
không
nói
gì.
“Đúng rồi.” Chu Mạn Chi ngồi xuống, “Sao em
không
nghe điện thoại vậy?”
“Điện thoại di động hư rồi.” Vân Yên rót cho Chu Mạn Chi ly trà.
“Hư á?” Phản ứng đầu tiên của Chu Mạn Chi là
không
tin, nhưng lại cảm thấy
cô
không
có lý do gì để lừa gạt mình. Suy nghĩ
một
chút, lấy từ trong túi ra
một
cái điện thoại: “Dự bị, em cầm dùng tạm
đi.”
Vân Yên: “A, cái này...”
Chu Mạn Chi đặt điện thoại xuống bàn trà
nhỏ, dư quang quét qua Trầm Ám, rồi lại nhìn
anh
một
cái.
“Trợ lý của em
không
gọi điện thoại cho em được, nên
nói
với chị là
sẽ
từ chức về quê, em có cần chị tìm giùm em mấy người tới để lựa chọn
không?”
Bây giờ ngay cả chính mình Vân Yên cũng
không
nuôi nổi, tìm trợ lý làm gì.
“không
cần, em
không
cần trợ lý.”
Chu Mạn Chi gật đầu
một
cái, cầm túi lên: “Được rồi, chị
đi
trước, em chuẩn bị
một
chút, ngày mai đến công ty sớm
một
chút.”
Sắc trời
đã
muộn, Vân Yên
không
tiện giữ lại lâu, tiễn chị
đi
ra ngoài.
Đến cửa, Chu Mạn Chi quay đầu lại: “Mấy ngày nay ít
đi
ra ngoài, ít lên mạng thôi.”
Vân Yên nhớ tới lời thu ngân hôm nay
nói, bây giờ
trên
mạng đều
đang
mắng
cô, còn có lúc casting, nghệ sĩ chung quanh
không
hề che giấu ánh mắt miệt thị.
“Dạ, cám ơn chị Chu.”
Chu Mạn Chi nhìn kỹ
cô
một
cái, gật đầu, trợn mắt nhìn giày cao gót biến mất giữa cầu thang mờ tối.
Vân Yên quay đầu, sợ hết hồn.
không
biết Trầm Ám đứng sau lưng
cô
từ lúc nào, rũ thấp con ngươi nhìn chằm chằm bắp chân của
cô, ánh mắt an tĩnh có phần kinh khủng.
“Này,
anh...”
Đột nhiên Trầm Ám ngồi chồm hổm xuống,
một
tay nắm mắt cá chân
cô, ngón tay cái xoa xoa. Lúc này Vân Yên mới cảm thấy hơi đau nhói, cúi đầu nhìn, thấy mắt cá chân rỉ ra vài giọt máu.
Hơi thở của Trầm Ám phả vào
trên
bắp chân
cô, ấm áp, nhồn nhột. Môi cách chân
cô
cực kỳ gần.
Vân Yên hoảng hồn, rút chân
nhỏ
ra, cầm điện thoại di động
trên
bàn trà
nhỏ, chạy bịch bịch bịch về phòng.
đang
muốn khoá cửa,
thì
phát
hiện
khoá cửa phòng ngủ bị hư.
Xuyên thấu qua khe cửa, Vân Yên thấy Trầm Ám vẫn còn ngồi tại đó, đầu cúi thấp.
“Này!”
cô
gọi
anh: “Ngủ
đi
nha Trầm Ám.”
Trầm Ám nhìn
cô
một
cái, đứng lên
đi
về phía bên này.
cô
đóng cửa cái rầm.
- ---
Vân Yên nằm
trên
giường, thay sim điện thoại, mở máy.
trên
màn hình
hiện
lên mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Có của Chu Mạn Chi, có của Vu Tử Kiệt.
Vân Yên xoá thông tin liên lạc của Vu Tử Kiệt,
không
nhịn được tải xuống Weibo, đăng ký
một
tài khoản, nhập vào ô tìm kiếm từ khoá Vân Yên.
cô
thấy mấy từ khoá liên qua như “Kỹ thuật diễn xuất của Vân Yên” “Vân Yên Nặc Tây” “Hậu đài* của Vân Yên”, thậm chí còn có
một
cái “Vân Yên và chủ tịch Trầm”.
(*hậu đài: ý chỉ chỗ chống lưng của nghệ sĩ, có thể là gia đình, ân sư hoặc cha nuôi, mẹ nuôi, các thể loại nuôi để thịt.)
Chân mày Vân Yên giật
một
cái, chạm vào từ khoá cuối cùng, thấy
một
tấm hình. Trong hình
cô
cười rực rỡ, bước lên xe
một
người đàn ông, người đàn ông bị làm mờ.
rõ
ràng
không
nhìn ra cái gì, nhưng bình luận ở đây đều
nói
người đàn ông này là chủ tịch Trầm.
“Thế quái nào
gái
điếm cũng
đi
đóng phim.”
“Có hậu đài chính là khác biệt nha.”
“Phá nát bộ phim rồi! Cút ra khỏi showbiz đê!”
“Chậc chậc, chái
gái
năm tuổi của chế còn diễn hay hơn con ả này.”
“Ánh trăng sáng Nặc Tây của mị! Bị ả ta phá huỷ thành dạng gì rồi!”
“Thấy
cô
ta thăng tiến nhanh
thật.”
“Tiến nhanh +1”
...
Tâm trạng Vân Yên phức tạp thoát khỏi Weibo, cũng hơi tò mò, rốt cuộc nguyên chủ diễn nhân vật này thành thể loại gì.
cô
nhìn đồng hồ, xoay người xuống giường, mở cửa phòng ngủ, Trầm Ám vẫn đứng ngoài cửa, rũ đầu, cánh tay cũng rũ, bầu
không
khí quanh người nặng nề, giống như
một
động vật
nhỏ
bị chủ nhân vứt bỏ, lúc ngẩng đầu nhìn Vân Yên, ánh mắt đặc biệt đáng thương.