Đội Vân Yên cho Cảnh Xán Xán nấu do nghe
nói
tài nấu nướng của
cô
ta rất tốt. Cà chua, kiwi, cải trắng, rau thơm, ớt, cộng thêm sữa bò của nhà tài trợ, nấu thành
một
nồi đen thùi lùi. Mùi kỳ quái tràn ngập toàn bộ studio.
Hai kỳ trước chơi cũng
không
ác như vậy,
một
đội khác
không
ngừng kêu Cảnh Xán Xán quá ác. Cảnh Xán Xán cắt trái kiwi thứ ba, cười híp mắt
nói: "Sợ gì, thua có đội trưởng gánh!"
Vì thế
một
nồi khác cũng bắt đầu thêm nguyên liệu mạnh, nam đội trưởng cơ bắp mới vừa thua dưới tay Vân Yên kêu trời kêu đất cản lại.
Vân Yên tránh
thật
xa còn có thể nghe thấy mùi, cau mũi
một
cái, thậm chí còn hắt xì mấy cái.
——
Tiếp theo tiến vào vấn đề chính, đến vòng phiêu lưu.
Chương trình thực tế bây giờ có nhiều thủ đoạn bịp bợm, muốn hấp dẫn người xem, nhất định phải khác người. 《Ẩm thực kinh dị》chính là lấy "giày vò người chơi" làm điểm đắt giá của chương trình, từ khiêu chiến đến trừng phạt, cũng
không
phải tùy tiện vui đùa là cho qua.
Khiến Vân Yên
không
tưởng tượng nổi là, chủ đề phiêu lưu lại có liên quan đến nguyên liệu nấu ăn. Thi đấu cà chua ớt kí©h thí©ɧ dạ dày.
Trở thành
một
ngôi sao, bất kể hot hay
không, giữ dáng người vĩnh viễn là quan trọng nhất. Cảnh Xán Xán
không
muốn lên, nhưng Kỳ Tử Hàm lại muốn
đi,
không
cần biết thua hay thắng, hậu kỳ có thể được lên sóng nhiều mới là quan trọng nhất. Nhưng lại bị Cảnh Xán Xán ngăn cản.
"Đội trưởng mở đầu
đi!" Cảnh Xán Xán đẩy đẩy bả vai Vân Yên: "Đừng thấy bây giờ đội trưởng chúng ta rất gầy, nhưng lúc
đi
học là người mập đó. Vào trung tâm mua sắm
thì
buồn rầu vì
không
mua được đồ,
đi
canteen
thì
sợ
không
đủ tiền trả, lượng cơm
một
mình
cô
ấy còn lớn hơn toàn phòng ngủ cộng lại!"
một
nhóm người ồn ào cười rộ lên, còn có người ác ý xin
cô
chỉ dạy phương pháp giảm cân.
Từ
nhỏ
Vân Yên chưa từng ăn thứ gì tốt, lớn lên vẫn gầy nhom như cây cải mầm, nào biết cái gì mà bí quyết giảm cân. May mà nam MC kịp thời cứu nguy, tuyên bố thành viên hai đội dự thi, chuẩn bị đổi trường quay.
Bỏ lỡ thời cơ cự tuyệt tốt nhất, Vân Yên muốn
không
tham gia cũng
không
được.
Nơi thi đấu ở
một
ngôi nhà được đặt tên là phòng ăn "Vị cay cay", hẳn là chương trình được tài trợ để quảng bá cho nhà bọn họ. Vân Yên vừa vào cửa
thì
có
một
dự cảm xấu, quả nhiên, sau khi MC giới thiệu ông chủ và lịch sử của tiệm này, ông chủ lên tiếng, muốn mời các người chơi nếm thử vị cay chánh tông nhà bọn họ
một
chút.
Lẩu đỏ tươi, xiên que đỏ tươi, món ăn xào đỏ tươi, thậm chí còn có cơm nếp đỏ tươi... thức ăn gay mũi bày hết hai cái bàn. Thi đấu dài hai mươi phút, nam MC bấm đồng hồ bấm giây, hô
một
tiếng bắt đầu.
Vì
không
ăn kiwi, Vân Yên bất chấp!
một
đội khác cử ra chính là
một
nam diễn viên sinh ra ở thành phố toàn người có thể ăn cay, vốn trong lòng
hắn
đã
có dự tính, ăn từng miếng từng miếng vui sướиɠ.
không
lâu sau, tác dụng đến chậm, môi và vành mắt đều đỏ, hít hà liên tục.
Khóe mắt liếc về phía Vân Yên,
cô
không
nói
tiếng nào, cúi thấp đầu nhét cơm nếp vào trong miệng,
trên
bàn bày
một
đống lớn cây tăm xiên que bằng trúc ăn xong để lại.
Đồng đội
đang
thúc giục.
hắn
vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn, thầm nghĩ là tổ biên kịch tìm người tài giỏi này ở đâu vậy.
Vân Yên bị đối thủ chụp mũ cái mác "Người tài giỏi" nhưng cũng
không
ung dung giống như thoạt nhìn như vậy. Đồ ăn màu đỏ trong miệng
không
biết là cái nguyên liệu gì vừa tê dại lại nóng, đầu lưỡi
cô
đãnếm ra vị gì, trong dạ dày cũng nóng rát đau đớn. Đôi mắt bị mùi gay mũi xông lên chảy nước mắt,
côcố nén
không
để cho nước mắt rớt xuống.
Hai mươi phút rất dài trôi qua, rốt cuộc nam MC hô ngừng.
Trong miệng Vân Yên còn miếng nấm,
cô
cắn nấm, nghe tiếng ngẩng đầu lên. Hai giọt nước mắt nín nửa ngày bất ngờ
không
kịp đề phòng rơi xuống.
một
đội khác còn dư lại hơn
một
nửa đồ ăn, mấy cái mâm bên Vân Yên
đã
trống hết. Nam MC tuyên bố Vân Yên chiến thắng.
Vân Yên ngồi tại chỗ, ngơ ngác ợ
một
cái.
Cuộc phiêu lưu thứ hai do
một
đội khác kích động, so với cái thứ nhất
thì
tương đối
nhẹ
nhõm
một
chút, ba thành viên trong đội đều phải tham gia.
một
người phụ trách bấm chuông giành quyền trả lời,
mộtngười phụ trách trả lời, còn
một
người chịu trách nhiệm nhận trừng phạt sau khi trả lời sai.
Trừng phạt cũng đơn giản,
trên
đài bày mấy chục ly. Trong ly có thể là nước lạnh, có thể là sữa bò, có thể là thức uống, cũng có thể là rượu. Dưới đáy ly có số thứ tự, người nhận trừng phạt đeo bịt mắt, ngẫu nhiên chọn
một
con số, uống cạn đồ uống trong ly tương ứng.
Kỳ Tử Hàm ấn chuông giành quyền trả lời rất nhanh, nhưng Cảnh Xán Xán liên tục bị sai, ngay cả câu hỏi số học trung học cơ sở đơn giản cũng
không
trả lời được. Vân Yên cũng xui xẻo, mỗi lần vừa vặn chọn trúng ly rượu, cũng may là rượu trái cây, ngọt ngào, độ cồn cũng
không
cao. Vân Yên liếʍ miệng
một
cái, tương đối ngay thẳng, mỗi lần cũng uống cạn hết
một
ly.
Vòng hai kết thúc, rượu trái cây phát tác dụng chậm, Vân Yên
đã
chóng mặt.
cô
tháo bịt mắt xuống đưa cho staff, chậm rãi trừng mắt nhìn, cảm thấy trời đất quay cuồng. Nam MC
nói
cái gì
cô
cũng
khôngnghe
rõ,
đi
theo mọi người, lên
trên
một
ngọn núi.
Gió thổi
một
cái,
cô
rùng mình
một
cái. Gò má đỏ bừng, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía trước.
Là
một
con đường núi bằng thủy tinh
thật
dài.
Gió thổi vù vù,
cô
nghe tên mình, phản ứng chậm lụt nhìn sang.
Vẫn chưa có người nào nhận ra
cô
uống rượu say, ai có thể nghĩ tới mấy ly rượu trái cây cũng có thể chuốc say. Miệng nam MC mở rồi đóng lại, vừa
nói
chương trình kế tiếp.
"... Vòng vừa rồi xem như huề,
nói
cách khác vòng này là
một
vòng mấu chốt nhất.
yêu
cầu ba người tham gia, theo đó quyết định thắng thua..."
Đừng quan tâm bình thường lá gan bao lớn, vào lúc này năm người chơi
không
một
ai dám lên. Vân Yên bị
cô
lập ở trước nhất, nam MC thuận thế
nói: "Mấy vòng thi trước Vân Yên đều biểu
hiện
rất xuất sắc, hay lần này
cô
dẫn đầu nhé?"
"..."
Yên tĩnh mấy giây, Vân Yên ý thức được người này
đang
nói
với mình, ngẩng đầu lên nhìn
hắn.
Nam MC chỉ hướng đường núi bằng thủy tinh: "Đội trưởng nhanh đến mang hai thành viên
đi
một
phía
đi."
Vân Yên trong
một
chớp mắt, ngơ ngác à
một
tiếng, tóc bị gió thổi dính
trên
mặt,
cô
nâng tay vén lên, mặt đầy bình tĩnh
đi
về phía trước.
đi
hai mét, quay đầu, phát
hiện
hai thành viên đội mình
một
người bám vào tường gào như quỷ,
mộtngười
không
chịu
đi
lên.
Cuối cùng
cô
không
quên chuyện thua
thì
phải ăn kiwi, lúc này quay trở lại, thừa dịp Kỳ Tử Hàm
khôngphản ứng kịp, kéo cánh tay
hắn
bước
đi.
Kỳ Tử Hàm khoa trương kêu to, bởi vì chân mềm
không
đứng nổi, thân mình ngồi phịch ở
trên
kiếng,
một
cánh tay bị Vân Yên kéo, gắt gao nhắm hai mắt, run run rẩy rẩy kêu: "cô
chậm
một
chút!
cô,
cô,
côchậm
một
chút!"
Vân Yên giống như kéo bao bố, kéo Kỳ Tử Hàm sắp sợ quá mà khóc tới bên kia.
cô
quay đầu nhìn về phía xa xa, Cảnh Xán Xán còn lằng nhà lằng nhằng
không
đi, vì vậy lại trở về
mộtlần nữa, dưới con mắt hoảng sợ của Cảnh Xán Xán, cưỡng ép túm tay ả.
Lúc trước Cảnh Xán Xán là vì để cho Vân Yên ăn đồ ăn nên cố ý thua mấy lần, nhưng có vẻ đường núi bằng thủy tinh này, ả
không
dám
đi
thật. Hết lần này tới lần khác bàn tay Vân Yên mạnh đến đòi mạng, ả giãy giụa cũng
không
tránh thoát, nếu như
không
phải là bởi vì
đang
quay, ả
đã
sớm buột miệng mắng to. Bất tri bất giác đến giữa đường,
không
thể nào trở về, chỉ còn lại
một
cái phao cứu mạng Vân Yên này. Ả run run rẩy rẩy, ôm chặt eo Vân Yên.
Cuối cùng, trong dự liệu, Vân Yên lãnh đạo đội mình chiến thắng.
Đội trưởng đội B rưng rưng nhận hai phần thức ăn, đuổi theo
yêu
cầu thành viên trong đội chia đều. Kỳ Tử Hàm xem náo nhiệt có chút hả hê, cũng bị nhét
một
miệng kiwi mùi vị quỷ dị.
Cảnh Xán Xán xoa cổ tay bị Vân Yên nắm đỏ lên, vừa tức vừa hận đất đảo mắt nhìn
một
vòng, phát
hiện
Vân Yên rúc vào chiếc ghế trong góc, dựa vào vách tường
đã
ngủ.
Lát sau, Vân Yên bị trợ lý đánh thức
một
lần, sau khi ngồi lên xe lại ngủ.
Đường xá xa xôi,
cô
mơ
một
giấc mơ. Trong mơ
cô
trở lại lúc còn rất
nhỏ, ba tan việc về nhà, mang về
một
dì xinh đẹp để cho
cô
gọi bằng mẹ.
Vân Yên
không
gọi, vì vậy bị đánh
một
trận.
cô
xoa cái mông,
cô
sẽ
không
thích ba nữa, ngày mai ba
đicông tác,
cô
cũng
không
thèm nhớ ba.
Ngày hôm sau cơn ác mộng bắt đầu, ba
đi, nhưng
không
mang dì xinh đẹp
đi, cũng
không
giống thường ngày đón bà nội đến. Dì xinh đẹp càng ngày càng
không
đẹp, dì
không
cho
cô
ăn cơm, dì muốn để
cô
chết đói.
Vân Yên được trợ lý đỡ xuống xe, đỡ lên lầu, dạ dày
cô
rất đau, bởi vì trong mơ dì
không
cho
cô
ăn cơm,
cô
đói quá.
Cửa mở ra, mắt
cô
nửa mở, thấy
một
cái bóng màu đen.
Trợ lý thu tay về.
Chân
cô
mềm nhũn, quỵ phịch xuống đất, trước mắt chính là chân đàn ông,
cô
lết mấy bước ôm lấy, nước mắt lã chã
nói
——
"Ba! Con đói quá à!"