Chương 20: Hắn nổi giận

Tô Niệm vẫn si mê nhìn vào gò má của Trần Mặc Hàn, đồng thời trao đổi với 008 trong tâm trí: “Tiểu Tám, ngươi có biết điểm cốt lõi của một kẻ háo sắc là gì không?”

Hệ thống 008: “Phóng túng??”

Tô Niệm: “Haha, sai rồi. Điểm cốt lõi của kẻ háo sắc là phải thực sự thích người đàn ông ngủ cùng mình. Nếu ngươi không thể nhìn thấy điểm sáng của đối phương thì cũng sẽ không cảm nhận được mị lực của họ, như vậy làʍ t̠ìиɦ có khác gì nhai sáp đâu.”

Đột nhiên Tô Niệm hạ thấp giọng: “Theo như ta biết, nếu Tiểu 8 có cơ thể thì ắt hẳn phải là một quý ông lịch thiệp hoặc là một cậu trai trẻ đẹp đáng yêu đơn thuần.”

Hệ thống 008 hơi đỏ mặt, nhưng ngay sau đó trong đầu nó vang lên một hồi chuông báo động, đây là do người đứng đầu vũ Trụ Phương Thiên đã cố ý cài đặt riêng cho 008 trước khi nó đi theo Tô Niệm.

Hệ thống 008 liếc nhìn Tô Niệm, nó khẽ ho một tiếng, sau đó có chút ngượng ngùng thông báo: “Kiểm tra nghi ngờ chủ nhân có ý dụ dỗ hệ thống, trừ một điểm.”

Tô Niệm:...

Không hổ là bạn cũ, đề phòng cô như đề phòng trộm vậy.

Trong mười mấy phút này, Trần Mặc Hàn đã trải qua một quá trình suy nghĩ bộn bề.

Thoạt đầu hắn rất chán ghét hành vi của chính mình, mặc dù điệu bộ trông có vẻ bình tĩnh, thế nhưng thực chất ngay cả một góc áo của người phụ nữ kia hắn cũng không chạm vào. Thậm chí hắn còn nghĩ hay là cứ mượn cảm giác chán ghét này để áp chế du͙© vọиɠ đang sôi trào trong cơ thể mình.

Chỉ cần Tô Niệm thèm khát nhào đến và để lộ bộ mắt xấu xa thì hắn sẽ đẩy cô ra và thầm nhủ với chính mình rằng: Hãy nhìn xem người phụ nữ mà mày đang chạm vào đi, đừng nói đến Nguyệt Ánh, bất cứ một nhân viên nào ở đây cũng đều tốt hơn cô ta, ở cạnh người như vậy chính là một sự sỉ nhục đối với chính mày.

Thế nhưng Trần Mặc Hàn đợi mãi mà người phụ nữ kia vẫn không hề nhúc nhích, thay vào đó là một trưởng phòng trong cuộc họp không ít lần làm hắn bực đến đau cả ruột.

"Hừ, nếu như cậu không nói đây là bản báo cáo của Trần thị thì tôi còn tưởng rằng một doanh nghiệp hạng ba nào đó đến tìm tôi xin đầu tư đấy, điều tra nghiên cứu hạng mục làm như thế nào hả? Cậu đi mà đọc lại số liệu và kết quả phân tích trong vòng ba năm qua đi. Những người khác từng người một nói cho tôi biết rốt cuộc bản báo cáo này sai ở chỗ nào, không nói được thì cút ra ngoài cùng cậu ta đi!"

Lão đại nổi trận lôi đình làm tất cả những người bên dưới im như thóc, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, ai nấy đều cuống cuồng xem xét.

Ánh mắt sắc bén của Trần Mặc Hàn quét qua từng người bên dưới, xem ra là bọn họ nhàn hạ lâu quá rồi, lại dám chơi trò "múa rìu qua mắt thợ". Hôm nay hắn nhất định phải chính đốn lại, trước tiên bắt đầu từ bộ phận sản phẩm đi.

"Quản lý Lưu, cậu nói..."

Ngay lúc này, Tô Niệm đưa tay nắm lấy đũng quần hắn.

[Lời của dịch giả: Đoạn này có nhiều thuật ngữ quá, mình thì không học bên kinh tế nên không biết có dịch đúng hay không, nếu có sai sót, hy vọng các bạn thông cảm và để lại bình luận giúp mình nhé. Cảm ơn các bạn rất nhiều]