Tiểu đồ đệ của mình, trên cánh tay trắng nõn mềm mại như củ sen, lại đầy vết sưng đỏ lưu lại dấu bầm tím tím xanh xanh, giống như bị phỏng, vài chỗ đã nứt ra, những giọt máu rỉ ra từ chỗ kết vẩy đó, còn có những vết thương cực kỳ nhỏ. Không chỉ ở cánh tay, vết thương như vậy, có thể nhìn thấy khắp người nàng.
Hắn thấy tiểu đồ đệ của hắn, chậm rãi dùng nước lau rửa vết thương của mình, cúi đầu, hàng mi dài run rẩy, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Giờ phút này Mặc Lan chỉ cảm thấy ngoại trừ khϊếp sợ, còn có một làn sóng tức giận không ngừng dâng lên trong lòng.
Tức giận khi có người khi dễ nàng như vậy, tức giận khi nàng gạt hắn như vậy, càng tức giận hơn khi từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phát hiện ra loại sự tình này.
Một số vết thương trên người nàng, đã lành lại. Có thể thấy chuyện này không phải là lần đầu tiên. Nhưng hắn chưa từng phát hiện ra.
Hôm nay lúc nhận thấy nàng có chỗ không thích hợp, vậy mà hắn còn nghĩ có phải nàng đã làm sai chuyện gì hay không, sợ hắn trách phạt cho nên mới gạt hắn.
Khuôn mặt Mặc Lan mạnh mẽ nhăn lại, đầu ngón tay hơi phát run. Thấy nàng thuần thục rửa sạch vết thương trên người, nhiều lúc động tác hơi mạnh, khuôn mặt nhỏ liền tái nhợt, nhe răng trợn mắt, nhăn mặt, đuôi mắt phiếm hồng, chỉ cảm thấy l*иg ngực đau đến không thở nổi.
Tiêu Tiêu cố gắng cử động nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm đau miệng vết thương, đau đến mức nàng chỉ muốn chửi rủa trong lòng thật nhiều.
Nàng biết vì mình là đệ tử đầu tiên của Mặc Lan, được hắn yêu thương, nhưng nàng lại không có năng lực, giống như một phế nhân, thường xuyên bị người khác xem thường và chế nhạo, còn có ghen ghét, bị khi dễ cũng là chuyện thường tình. Lại không nghĩ tới bị khi dễ tàn nhẫn như vậy, cũng không biết nguyên chủ làm sao có thể chịu đựng được.
Hôm nay người ngăn nàng lại, có thể nói là một trong những đệ tử của Mặc Lan.
Dưới Mặc Lan không có nhiều đệ tử, nhưng đệ tử của hắn thu không ít đồ đệ, nổi danh trong việc tăng cường sư môn, vì vậy người này tiếp nối người kia, môn phái của Mặc Lan cũng coi như thịnh vượng. Chẳng qua từ trước đến nay Mặc Lan luôn lãnh đạm, thậm chí rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, ngoại trừ Tiêu Tiêu, mặt khác những đệ tử kia hắn đều chỉ đưa ra một vài lời dặn dò rồi mặc kệ. Tiêu Tiêu đi theo hắn, cũng không quan hệ thân thiết với các đồng môn khác, hiển nhiên mọi người đều biết nàng là một phế nhân, cũng có người cho rằng Mặc Lan để nàng bên cạnh, cùng lắm chỉ thương xót nàng. Ghen ghét và khinh thường nàng, vì nàng dễ bị bắt nạt, cho nên luôn có đồng môn đến gây sự với nàng khi Mặc Lan đi vắng. Cố tình nguyên chủ sợ bị sư phụ chán ghét, cho dù bị ức hϊếp cũng nhẫn nhục không nói. Một mình chịu đựng trong thầm lặng.