“Tại sao hôm nay Tiêu Tiêu không đến dùng bữa?” Mặc Lan cũng không nhiều lời, rũ mắt bình tĩnh nói.
“A… Hôm nay ta tu luyện có chút mệt mỏi, nên về nghỉ ngơi sớm, không có nói cho sư phụ, sợ sư phụ lo lắng…” Tiêu Tiêu chậm chạp ngồi dậy, dùng chăn gấm bao lấy người mình, cúi đầu nhận sai.
Sau khi Mặc Lan nhìn nàng hồi lâu, thấy nàng không nói gì nữa, ánh mắt lướt một vòng trên người nàng, cuối cùng cũng thu lại.
“Nếu vậy, nghỉ ngơi cho tốt.” Buông màn lụa xuống, vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Tiêu thấy hắn rời khỏi thiên điện, lúc này mới thở dài một hơi. Một lần nữa nhắm mắt nằm xuống giường, cả người vừa đau nhức vừa khó chịu.
Chắc chắn Mặc Lan đã nhìn ra điều không thích hợp, nhưng không vạch trần nàng. Nàng thử đánh cược một lần, đánh cược Mặc Lan có quan tâm nàng hay không.
Tiêu Tiêu nằm trên giường đến nửa đêm, nến trong phòng đều đã cháy hết, trong điện tối đen như mực, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được một tia thần thức quen thuộc.
Tựa như cảm giác nhạy cảm của nàng đối với tiên khí vậy, lúc trước nàng phát hiện, đặc biệt đối với tiên khí và thần thức của người khác, nàng thật sự rất nhạy cảm, cho dù là thần thức mỏng manh tới đâu, cũng có thể bị nàng phát hiện. Càng đừng nói mười mấy năm qua, nàng đã vô cùng quen thuộc với hơi thở của Mặc Lan.
Nàng biết, rốt cuộc Mặc Lan cũng không lạnh lùng như vậy, phóng ra thần thức của mình để tra xét nàng.
.
.
.
Chờ đợi thời cơ chín muồi, Tiêu Tiêu giả vờ không phát hiện, trên tay ôm một túi đồ vật lẻn ra ngoài.
Dựa vào ký ức ra khỏi Cửu Đồ Điện, Tiêu Tiêu đi về phía đông rồi phía tây, cuối cùng cũng đến nơi mình muốn tìm. Trong lúc đó tia thần thức kia vẫn đi theo nàng, khiến nàng rất hài lòng.
Trước mắt là một suối nước nóng tự nhiên, suối nước nóng không lớn, khó khăn lắm mới có thể chứa được hai ba người, dưới ánh trăng tỏa ra một tầng hơi nước mông lung mờ ảo. Một hòn đá nhô ra ở giữa suối nước nóng, giống như một tiểu đảo. Tiêu Tiêu nghĩ một hồi, leo lên tảng đá, nhanh chóng trút hết xiêm y trên người.
Nàng có thể cảm nhận được, thần thức của Mặc Lan vừa chấn động.
Mặc Lan nhắm hai mắt, trước mắt rõ ràng đã xuất hiện thân hình phập phồng quyến rũ của thiếu nữ. Mái tóc mềm mại của nàng được xõa xuống, như thác nước, dán trên thân thể trắng nõn. Phía dưới chiếc cổ thon dài là hai mảnh xương quai xanh tinh xảo, nhũ thịt nhỏ tròn ở hai bên, dùng một tay đã có thể ôm trọn vòng eo tinh tế kia, xuống chút nữa…
Mặc Lan cảm thấy thần thức vốn bình tĩnh như mặt nước không gợn sóng của mình dường như đã bị ném vào mặt hồ đầy đá, một trận kích động, vì trong lòng mình có hơi khác thường mà nghi hoặc và tự trách, nhận ra mình đã mạo phạm, Khi Mặc Lan muốn thu hồi thần thức, đột nhiên mạnh mẽ dừng lại, sự kinh diễm ban đầu đã tan thành mây khói, chỉ còn lại nỗi khϊếp sợ.