Tiêu Tiêu ở phòng bếp loay hoay nửa ngày, rốt cuộc làm ra vài món.
Canh bồ câu non được nấu thành một hỗn hợp màu trắng đặc, sôi ùng ục, canh tôm trứng được bóc vỏ tỉ mỉ cẩn thận, tôm bóc vỏ mịn màng và óng ánh, một đĩa thịt cua và quả hải đường, thậm chí nàng còn làm một đĩa bánh nhỏ đông lạnh bảy màu, xếp ngay ngắn trên chiếc đĩa men xanh.
Sau khi bày hết mọi thứ lên mâm, Tiêu Tiêu mới hài lòng vỗ tay, bưng mâm chuẩn bị đi tìm Mặc Lan ăn cơm cùng mình.
Mới vừa bước ra lối đi ngoài phòng bếp, đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở chỗ rẽ, lập tức duỗi tay tóm lấy nàng ở lối đi.
...
Sau khi Mặc Lan ở trong điện tu luyện một lúc lâu, mở mắt ra, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại. Thiên giới cũng phân chia ngày đêm, sau khi Tam Túc Kim Ô về tổ, đó là đêm tối. Dưới ánh trăng mây mù mông lung ảo diệu, mọi cảnh vật đều chỉ là một cái bóng mờ nhạt, nhìn không rõ.
Trong lòng luôn có một loại cảm giác buồn bã mất mát, Mặc Lan rũ mắt nghĩ nghĩ, lúc này mới nhớ đến chỗ nào không đúng.
Hôm nay tiểu đồ đệ của hắn lại không tìm hắn dùng bữa.
Thường ngày, vừa tu luyện xong, nàng sẽ chạy đến đây, ngay sau đó lập tức mang thức ăn đến gõ cửa điện hắn. Từ khi còn nhỏ nàng đã có thói quen này, ban đầu Mặc Lan chỉ cảm thấy nàng tuổi nhỏ sợ ở một mình, về sau, hắn cũng đã quen với việc nàng sẽ đến tìm mình, đôi khi hưng phấn nàng còn giới thiệu mấy món mà mình nấu, thỉnh thoảng lại lải nhải những chuyện đã xảy ra trong hôm nay. Hầu hết thời gian đều là nàng nói, hắn nghe.
Hôm nay Tiêu Tiêu không đến, xảy ra chuyện gì sao?
Mặc Lan trầm ngâm một lát, đứng dậy đi đến thiên điện của Tiêu Tiêu.
Đi tới cửa, không nhìn thấy bóng dáng của tiểu đồ đệ, gió thổi qua, một chuỗi chuông gió được treo ở cửa hiên vang lên âm thanh leng keng leng keng, Mặc Lan ghé mắt nhìn thoáng qua, được làm từ những mảnh men xanh, ở dưới có một viên linh thạch (viên đá chứa linh lực) màu trắng, đung đưa qua lại theo gió.
Gõ cửa, không ai trả lời.
Mặc Lan đẩy cửa tiến vào, vừa bước vào, trong phòng vang lên một âm thanh trầm thấp. Như thể có thứ gì đã nhanh chóng va vào nơi nào đó. Tim Mặc Lan đập thình thịch, bước nhanh vào trong.
Trong tầm mắt hắn, không có bóng dáng của tiểu đồ đệ. Ánh mắt Mặc Lan di chuyển sang chiếc giường trong phòng. Màn giường buông xuống tầng tầng lớp lớp, không thấy rõ cảnh tượng bên trong. Nhưng sợi dây tua rua treo dưới tấm màn, vẫn còn đung đưa vài cái.
Mặc Lan nhỏ giọng gọi hai tiếng “Tiêu Tiêu”, không có bất kỳ phản hồi nào. Hơi cau mày, duỗi tay chậm rãi kéo màn lụa ra.
“Tiêu Tiêu.”
Người trên giường cử động một chút, Tiêu Tiêu xoay người lại, dường như mới vừa ngủ dậy, xoa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng hô một tiếng:
“Sư phụ?”
Tóc nàng có hơi lộn xộn, Mặc Lan thấy đôi mắt nàng hồng hồng.