Quyển 3 - Chương 4: Dụ dỗ sư phụ tiên quân

Với lời hứa của Mặc Lan, Tiêu Tiêu thoạt nhìn rất vui vẻ, hai tay đung đưa bên người, lục lạc trên cổ tay phát ra âm thanh leng keng leng keng. Nhìn tiểu đồ đệ đang vui vẻ nhảy nhót trước mặt mình, Mặc Lan cong khóe môi, có chút bất đắc dĩ.

Tiêu Tiêu lại giống như phát hiện ra đại lục mới, dựa sát vào người hắn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mặc Lan:

“Sư phụ, người cười lên rất đẹp!”

Nàng có vóc dáng nhỏ xinh, dường như dựa vào lòng hắn, chỉ mới cao đến ngực, đôi mắt mở to ngửa đầu nhìn hắn, đồng tử đen nhánh sáng ngời như hai viên tinh thạch*, phản chiếu bóng dáng của hắn.

*Tinh thạch: khối khoáng chất nhỏ di động trong vũ trụ



Mặc Lan bật cười, không biết vì sao lại có hơi ngượng ngùng dời mắt đi, nụ cười nhàn nhạt cũng biến mất.

“Lại đùa giỡn.”

“Ta không đùa đâu! Sư phụ người nên cười nhiều hơn, so với lúc nào cũng xụ mặt càng đẹp hơn nhiều!” Nàng duỗi ngón tay, đưa về phía trước câu ra khóe miệng, để lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện và hàm răng trắng tinh: “Giống như vậy.”

Dường như bị rung động bởi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, tâm trí của Mặc Lan nháy mắt hoảng hốt. Lấy lại bình tĩnh, hắn hơi khϊếp sợ khi phát hiện vừa rồi tâm trí của mình lại bất ngờ dao động.

Vì sao?

Thấy sắc mặt của Mặc Lan không hề tốt lên, Tiêu Tiêu cũng chậm rãi an tĩnh lại, không làm ầm ĩ, thu tay cúi đầu đứng ở một bên, như thể mình đã làm sai chuyện gì đang chờ đợi trừng phạt.

“Sư phụ… Ta không gây rối nữa…”

Mặc Lan thoát khỏi ý nghĩ vừa rồi của mình, thấy bộ dáng ngoan ngoãn nhận lỗi của nàng, có chút buồn cười, duỗi tay sờ đầu nàng, ôn nhu nói:

“Không sao, chỉ hơi mệt mỏi.”

Tiêu Tiêu vừa nghe, lập tức nắm lấy cánh tay hắn kéo về phía Cửu Đồ Điện nơi hắn nghỉ ngơi.

“Sư phụ người mau chóng nghỉ ngơi đi!”

Mặc Lan bị nàng lôi kéo, vốn định nói rằng hắn có thể dùng thuật ngự phong để đi qua đó, nghĩ đến tố chất của nàng, thật sự rất khó để sử dụng thuật ngự phong, lại nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của nàng, liền không lên tiếng, tùy ý để nàng lôi kéo mình về.

Sau khi rời khỏi Cửu Đồ Điện, Tiêu Tiêu mới thở phào một hơi.

Khí tức của sư phụ thật sự quá cường đại, lại là tiên nhân sống mấy vạn năm, nàng thật sự sợ mình sẽ bị vạch trần.

Nhìn thời gian. Tiêu Tiêu nghĩ, đi vào căn bếp nhỏ của mình.

Mặc Lan là tiên nhân, sớm đã tịch cốc, hằng ngày không cần ăn cơm, nhưng bản thân nàng lại đang sở hữu thân thể của nửa người nửa tiên, vẫn cần ba bữa một ngày. Thường ngày nàng đều tự nấu cơm, sau đó đi tìm Mặc Lan ăn cơm cùng nàng, thỉnh thoảng làm cái gì ngon ngon, Mặc Lan cũng sẽ nể tình mà nếm thử một miếng. Trên Tiên giới không có nhiều tiên nhân ăn cơm, nhưng cũng không ít, đều nếm thử hương vị, rốt cuộc đối với bọn họ ăn cơm không phải là điều tất yếu, tuy bởi vì như vậy, nhưng có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn được sử dụng ở thiên giới.