Quyển 3 - Chương 3: Dụ dỗ sư phụ tiên quân

“Hôm nay luyện thế nào?” Mặc Lan gật đầu, dùng một tia thần thức tra xét tiên lực của nàng, không ngoài dự đoán, vẫn như vậy, bất luận tiên khí nhiều đến đâu, nàng chỉ có thể hấp thu rất ít, giống như có một cái rào cản đang ngăn chặn những tiên khí đó.

Sắc mặt Tiêu Tiêu hơi suy sụp, giọng điệu uể oải, mếu máo nói:

“Hôm nay… Cũng vậy… Sư phụ, là ta quá vô dụng…” Nàng rầu rĩ cúi đầu, giọng nói hơi khàn khàn, tựa như đang khóc nức nở.

Mặc Lan biết nàng nóng vội, cũng biết xưa nay những người trong Tiên giới không thích nàng, nhưng việc này hắn cũng không thể làm gì, trong lòng thương tiếc nàng, xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói:

“Không sao, không phải con sai. Vi sư không trách con.”

Đôi mắt Tiêu Tiêu sáng lên, khóe miệng hơi nhếch lên, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập vui sướиɠ, mở miệng muốn đứng dậy.

“Thật sao! Sư phụ, người thật sự không trách… A ——”

Không nghĩ tới ngồi lâu trên mặt đất, hai chân đều đã tê rần, vừa động một cái, giống như có vô số ngân châm đâm vào chân, gây nên cảm giác đau không thể tả được, chân Tiêu Tiêu mềm nhũn, lập tức ngã về trước.

Trước mắt chính là Mặc Lan, may mắn, hắn không né tránh, ngược lại vươn tay vững vàng đón lấy nàng.

Cánh tay của Tiêu Tiêu bị nắm lấy, suýt nữa ngã vào lòng hắn, lại dừng lại giữa chừng, nhìn l*иg ngực gần trong gang tấc, có chút ảo não, nhịn không được cử động chân, tức khắc một trận đau đớn truyền tới, khiến nàng không khỏi rít lên một tiếng, chân hơi nhũn ra, tuy nhiên đã được Mặc Lan đỡ lên, cuối cùng cũng không ngã sang một bên.

“Sư phụ… Ta…”

“Lần sau không cần luyện lâu như vậy, thân thể chịu không nổi.” Mặc Lan đỡ nàng đứng vững, vẫy vẫy y phục, vuốt phẳng cổ tay áo, thấy nàng nhe răng trợn mắt, không thể không dịu giọng lại.

“Nhưng sư phụ… Ta muốn sớm trở nên mạnh hơn.” Tiêu Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng, không biết là do tê chân hay do nguyên nhân nào khác: “Như vậy bọn họ sẽ không còn nói ta không xứng làm đồ đệ của tiên quân nữa.” Nàng cắn môi, cánh môi phấn nộn bị nàng cắn đến trắng bệch, lưu lại dấu răng mờ nhạt.

Mặc Lan thở dài một hơi, trong lòng có chút mềm mại. Biết đồ đệ này của mình hiếu thắng, mỗi ngày liều mạng tu luyện, không ngờ lại là vì lý do này. Nhất thời càng thêm đau lòng nàng, lại có chút buồn bực khi những người đó nói ra loại lời này.

“Tiêu Tiêu không cần nghe người khác nói bậy, con vĩnh viễn là đồ đệ của ta.”

Đôi mắt Tiêu Tiêu cong lên, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng rực rỡ, tiến đến gần hắn, kéo góc áo của hắn.

“Sư phụ đã nói, vĩnh viễn không chê ta, không rời xa ta!”

Mặc Lan trầm ngâm một lát, chỉ nghĩ rằng tính tình của nàng vẫn là tiểu hài tử, muốn đôi lời hứa hẹn để an tâm, sẽ không bao giờ ghét bỏ nàng, cũng như vĩnh viễn không rời xa nàng…

Chờ nàng trưởng thành, có lẽ sẽ cảm thấy sư phụ là hắn thật sự không thú vị, tự nàng muốn rời đi

Vì vậy Mặc Lan vẫn gật đầu, cam chịu lời nói của nàng.