Ngồi xếp bằng nửa ngày, chân có hơi nhũn ra, Tiêu Tiêu nhìn xung quanh không thấy một ai, cẩn thận đứng dậy từ trên đất, xoa xoa đầu gối đau nhức, y phục trên người cọ sàn sạt vào nhau phát ra tiếng vang.
Bên cạnh có một chiếc gương thủy tinh, Tiêu Tiêu nhìn nhìn, thiếu nữ trong gương, vòng eo tinh tế, dáng người nhỏ xinh, mặc một thân đạo bào màu trắng, có chút to rộng, cổ tay áo thêu hoa văn rườm rà, nhìn qua như một ký tự nào đó, mái tóc thậm chí dài qua thắt lưng, đen nhánh như vẩy mực, được buộc bằng một dải ruy băng trắng.
Tiêu Tiêu giơ tay lên, muốn vén tóc mái trên trán, khi cổ tay vang lên một âm thanh thanh thúy, cúi đầu nhìn, một chiếc vòng bạc trên cổ tay, trên đó có một tiểu lục lạc lấp lánh, không biết làm từ chất liệu gì, đặc biệt tinh xảo, tiên lực bên trong không ngừng tỏa ra bên ngoài như không cần tiền, khiến Tiêu Tiêu cực kỳ tiếc hận.
Suy nghĩ một hồi, nàng mới nhớ đến, cái vòng tụ tiên này là do Mặc Lan trấn thủ tiên đảo, là vật tượng trưng cho đệ tử đầu tiên của Thiên Phù Đảo.
Tiêu Tiêu nhịn không được giơ tay, quơ quơ lục lạc trong tay, âm thanh thanh thúy vang dội ra xa, ngay cả tiên khí tỏa ra từ đó cũng có hơi mơ hồ.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh cung cung kính kính của tiểu đồng: “Tham kiến thượng tiên.”
Tiêu Tiêu giật mình, nhanh chóng nắm lấy lục lạc, thành thành thật thật xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt tiếp tục tu luyện. Tiếng bước chân từ phía sau càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh nàng.
Khi Mặc Lan bước vào, đầu tiên hắn nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi giữa đại điện, ngồi dưới đất, giữa khung cảnh trống trải càng đặc biệt nhỏ xinh, y phục màu trắng trải trên mặt đất, có vài phần giống với đóa hoa sen trong điện. Đến gần, thấy rõ đồ đệ của mình đang nhắm mắt, lông mi dài rủ xuống, in bóng lên gò má trắng nõn, hai má hồng hào, đôi môi đỏ tươi, mang theo một tầng nước lấp lánh.
Nàng đã ở bên cạnh hắn bao nhiêu năm? Kể từ khi Hy Hoa tiên quân thần hồn tiêu tán mà giao phó nàng cho hắn, dường như cũng chỉ mới mười mấy năm mà thôi. Từ khi tiểu đồ đệ này còn được bọc trong tã lót, đến lúc trưởng thành lại có dáng vẻ này. Tuy rằng mọi người đều biết nguyên nhân, thực lực của nàng cũng không xuất chúng, nhưng về mặt khác thật sự khiến hắn rất hài lòng, thậm chí sinh ra chút cảm giác thành tựu.
Tiêu Tiêu cảm nhận được hắn đứng bên cạnh mình, lông mi khẽ run, chậm rãi mở mắt ra, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng màu trắng, hai mắt nàng sáng ngời, trên mặt đầy vui mừng.
“Sư phụ!”
Suốt ngày Mặc Lan chỉ mặc một thân y phục màu trắng, nhưng hoa văn trên cổ áo và cổ tay áo có hơi khác nhau, Tiêu Tiêu lại không cảm thấy nhàm chán, chỉ cảm thấy một người thật sự có thể đẹp như vậy trong màu sắc đơn điệu này. Mái tóc được vấn lên bằng mũ ngọc màu xanh, đôi mắt như sao sớm, dáng vẻ thông tuệ, thần sắc lại đạm mạc và lạnh lùng, nếu không phải biết tính tình của hắn như vậy, Tiêu Tiêu thật sự không thể giữ được nụ cười trên môi.