Lúc này đây, Tiêu Tiêu không chờ hệ thống nhắc nhở, đã trực tiếp lựa chọn tiến vào vị diện tiếp theo.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cảm giác thành tựu khiến nàng gấp không thể chờ nổi, nóng lòng muốn tiến vào thế giới tiếp theo.
“Nhiệm vụ giả 6370, nhiệm vụ của vị diện 004 đang được khởi động, tiến hành truyền ký ức của nguyên chủ——”
“Tiến độ truyền tải: 100%——”
——————————
Lần này Tiêu Tiêu tiến vào, là thế giới tiên hiệp, toàn bộ thế giới chia thành người, yêu, tiên tam giới. Trong đó Tiên giới đứng đầu tam giới, Tiên giới được chia thành mười tiên đảo, mỗi một tiên đảo đều được cai trị bởi một vị thượng tiên. Tuy rằng mười người đều là thượng tiên, nhưng giữa họ có sự khác biệt về thực lực. Người đứng đầu trong số họ là Tiên giới đệ nhất, được sinh ra trong thời kỳ hỗn loạn, đồng tông với Thiên Đế, tiên quân —— Mặc Lan.
Mà nguyên chủ, lại là nữ đệ tử đầu tiên của Mặc Lan. Tuy là người đầu tiên, nhưng thực lực của nguyên chủ yếu đến đáng thương. Chỉ vì nàng ta là hài tử của Hy Hoa tiên quân, bạn cũ Mặc Lan, với một nhân loại, cùng lắm chỉ có thể là bán tiên, từ khi sinh ra cũng chỉ có một ít tiên lực. Vì vậy, hầu hết tiên nhân trên Tiên giới đều khinh thường nàng ta, xem nàng ta như quái vật người không ra người tiên không ra tiên, chỉ có Mặc Lan vẫn luôn bên cạnh nàng ta, dốc lòng chăm sóc, dần dần thuận theo tự nhiên nguyên chủ cũng bắt đầu thích vị tiên quân đã ở bên mình từ khi còn nhỏ này. Nhưng đến một ngày, nguyên chủ không thể khống chế tình cảm ẩn giấu trong lòng mình, sau đó bày tỏ với Mặc Lan, liền bị hắn uyển chuyển cự tuyệt, về sau vì muốn chặt đứt ý niệm của nàng ta, hắn lập tức đưa nàng ta đến một tiên đảo khác, ở nơi đó nguyên chủ không được che chở, chịu mọi khi dễ. Sau đó một trận đại chiến nổ ra giữa hai giới tiên ma, Mặc Lan dẫn quân ra trận, lại bị tính kế, nguyên chủ chạy khởi tiên đảo muốn đến cứu hắn, không ngờ bị công chúa của tộc Nam Hải Long giành trước một bước, từ đó Mặc Lan nên duyên với nàng ta, mà nguyên chủ bởi vì trốn thoát nên bị bắt trở về, cuộc sống càng thảm hơn so với trước kia, ngay cả Mặc Lan cũng dần thất vọng về nguyên chủ. Nguyên chủ đau buồn, nhảy xuống Tru Tiên Đài, cuối cùng nhận lấy kết cục hồn phi phách tán.
Tiêu Tiêu mở mắt ra, hoạt động một chút gân cốt, chậm rãi cảm nhận một ít tiên lực của thế giới này.
Có lẽ là do linh hồn của nàng đến từ bên ngoài, nàng rất mẫn cảm đối với luồng tiên khí giữa không trung, cũng nhận ra nguồn tiên lực trong thân thể này, thật sự yếu đến đáng thương, đến nỗi tiểu đồng quét rác trên Tiên giới cũng có thể tùy tiện dẫm nàng xuống. Tiêu Tiêu bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra không chỉ có thân phận chênh lệch rất lớn, ngay cả thực lực cũng chênh lệch rõ ràng như vậy.
Nhìn xung quanh, nàng đang ngồi trong một cung điện, nói là cung điện, chỉ vì nơi này thật sự rất lớn, có bốn cây cột mỗi một cây cần đến bốn người vây quanh mới có thể miễn cưỡng ôm lấy, tiên hạc bay múa và tường vân được khắc họa trên mỗi cây cột. Trước điện có một đóa hoa sen rất lớn, trong suốt như pha lê, tổng cộng có hơn bảy bảy bốn mươi chín cánh hoa, tầng ngoài nở rộ, tần trong thu liễm, Tiêu Tiêu có thể cảm nhận được, đóa sen này không ngừng tản ra tiên khí, tuy nhiên chính mình lại rất khó hấp thu.