Quyển 2 - Chương 5: Câu dẫn tướng quân uy vũ

Phong Diệc Khanh cau mày.

Hắn vốn tưởng rằng Hoa Nhạc công chúa sẽ lợi dụng chuyện này để làm ầm ĩ lên, không nghĩ tới nàng sẽ trấn áp, khó trách mấy ngày nay hắn cũng không nghe được tin tức gì. Chẳng lẽ nàng làm như vậy là vì danh tiết của nàng?

Tựa hồ ý thức được trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì, Tiêu Tiêu nhướng mắt nhìn thẳng hắn, trong mắt có sóng nước lưu chuyển, tựa như tủi thân lại có chút dỗi hờn.

“Thanh danh của ta ở bên ngoài... Tướng quân nhất định cũng có nghe nói, chuyện này nếu bại lộ, phụ hoàng nhất định sẽ tứ hôm, đến lúc đó…” Tiêu Tiêu cắn môi: “Nhất định sẽ có chút lời đồn đãi không hay về tướng quân…”

“Ta không muốn để ngài khó xử.”

Trong lòng Phong Diệc Khanh run lên, hơi ngạc nhiên.

Nàng vậy mà làm điều này vì hắn?

Cẩn thận nghĩ lại, nếu như Thánh Thượng thật sự ban hôn, mấy lời đồn đại như nói hắn nịnh nọt, thượng chủ thượng vị khẳng định không thể thiếu, bản thân hắn cũng không ngại, nhưng không ngờ nàng lại cân nhắc một bước như vậy...

“Công chúa nói đúng, ngày đó tình thế cấp bách, hành động vừa rồi của mạt tướng thực sự bất đắc dĩ, mong công chúa thứ lỗi.” Gác lại cảm xúc khó hiểu trong lòng, Phong Diệc Khanh trầm giọng nói.

“Tướng quân, ngài đừng nói như vậy, ngài cứu ta, ta cảm ơn ngài còn không hết, nói cái gì mà tha thứ hay không tha thứ?” Tiêu Tiêu không nhịn được cười lên, hai mắt tựa hồ có tia sáng ánh lên, sáng lấp lánh, làm người trước mặt có chút hoa mắt. “Hôm nay ta đặc biệt mời thái y tới kiểm tra tướng quân một chút, ngày đó nước hồ không quá lạnh, nhưng không mắc phải bệnh gì mới tốt.”

“Thân thể mạt tướng không có việc gì, điều kiện quân doanh khắc nghiệt, ta cũng quen rồi.” Phong Diệc Khanh theo bản năng từ chối, nhưng khi ngước mắt lên, lại nhìn thấy trong mắt nàng lo lắng cùng kiên định, những lời còn kẹt lại trong miệng không cách nào nói ra thành lời.

“Như vậy sao được! Cái gì mà quen hay không quen, không chăm sóc tốt thân thể của mình, để người khác lo lắng cũng vô ích!” Tiêu Tiêu nóng nảy đứng bật dậy, hoàn toàn không phát hiện lời nói của mình ái muội cỡ nào, cơ thể vỗn dĩ đã suy yếu lại thêm chút nóng nảy này lảo đảo nghiêng người sang bên.

Động tác của Phong Diệc Khanh nhanh hơn cả suy nghĩ của hắn, vươn tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, xuyên qua chất liệu quần áo, hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể này, hương hoa thoang thoảng quanh quẩn trên chóp mũi, khiến hắn nhịn không được cúi xuống nhìn người trong khuỷu tay mình.

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ ửng, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi khẽ run, giống như hai cái quạt nhỏ, quét qua đầu quả tim hắn sinh ra một tia ngứa ngáy.

“Tướng quân…”