Tịch Hạc Minh nhìn bộ dáng không nói nên lời của Khương Uyển Uyển, trong lòng cảm thấy đã cái nư gì đâu. Cảm giác mệt mỏi mà hôn lễ mang lại cũng nhanh chóng tan biến.
"Giờ cô đã biết tôi là chủ nợ của cô, có thể đàng hoàng theo yêu cầu của tôi làm Tịch phu nhân biết nghe lời được rồi chứ?"
"Không được! Tôi đã nói sẽ trả lại tiền cho anh. Hơn nữa..." Khương Uyển Uyển quăng cho anh một cái liếc mắt: "Anh chưa từng nghe câu này à? Bây giờ, người nợ tiền mới là đại gia đấy. Nếu không thì chúng ta thương lượng, anh lấy lại năm mươi triệu đi, để ba tôi phá sản cũng được."
Mặc dù đối với ba Khương lẫn mẹ Khương, Khương Uyển Uyển đều cảm giác vô cùng xa lạ. Nhưng dù sao cô cũng đã chiếm dụng thân thể của nguyên chủ. Trong lòng cô vẫn cảm thấy biết ơn và muốn đền bù cho ba Khương mẹ Khương. Nói là cứ để nhà họ Khương phá sản không phải vì cô nghĩ việc đó không liên quan đến mình, là vì cô cảm thấy dựa vào kinh nghiệm kinh doanh của mình và khả năng viết code và lập trình thuần thục đã thấm vào máu của cô có thể nhanh chóng đưa nhà họ Khương trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Nếu có thể, cô thực sự không muốn dính líu đến người đàn ông tên Tịch Hạc Minh này. Dù sao người đàn ông này cuối cùng cũng hướng về nữ chính, không có tí dính líu gì đến cô. Cô không rảnh lãng phí thời gian với anh ta.
Thấy Khương Uyển Uyển lại thực sự nghĩ đến khả năng để ba Khương phá sản, Tịch Hạc Minh bị cô chọc tức đến phát cười: "Khương Uyển Uyển, cô xem Tịch Hạc Minh tôi là ai? Tôi lấy tiền ra rồi lại đòi ngược trở về. Cô muốn để tôi thành trò cười trong giới kinh doanh?"
Khương Uyển Uyển suy nghĩ một lúc lại nghiêm túc khuyên nhủ: "Trong cái giới kinh doanh gϊếŧ người không cần vũ khí này, thể diện gì đó đều là mây trôi, lợi ích là ưu tiên hàng đầu. Nếu anh thu lại năm mươi triệu rồi đầu tư vào ngành nghề khác có triển vọng, chả phải anh có thể kiếm được khơ khớ tiền hơn sao? Cho dù anh không đầu tư, anh vẫn có thể đưa tiền cho bên quản lý tài sản hay gửi tiết kiệm theo kỳ hạn cũng được không ít tiền lời đâu.”
Ánh mắt Tịch Hạc Minh lướt một lượt qua khuôn mặt Khương Uyển Uyển, thấy bộ dạng và lời nói chân thành của cô, anh đột nhiên hỏi: “Cô không sợ ba cô chịu không nổi đả kích, về sau không gượng dậy nổi, thậm chí rơi vào ngõ cụt?"
Khương Uyển Uyển do dự. Lúc đầu, cô định đem lại cuộc sống thịnh vượng cho ba Khương một lần nữa nhưng cô thực sự không suy xét đến tính cách và suy nghĩ của ông. Tuy số tiền này là dùng hôn nhân của cô để đổi lấy, nhưng dù sao cô cũng nợ nguyên chủ một mạng sống, cô không đành lòng nhìn ba của nguyên chủ vì việc này mà rơi vào tuyệt vọng.
"Tôi đã sắp xếp người chuyển tiền cho ba cô. Ông ấy có thể đã bắt đầu dùng số tiền đó trả nợ rồi." Tịch Hạc Minh nói đến đây đột nhiên nhìn Khương Uyển Uyển cười: "Có điều, lời cô vừa nói đã nhắc nhở tôi một chuyện."
Tiếng chuông báo động vang lên bên tai Khương Uyển Uyển, cô cảnh giác nhìn Tịch Hạc Minh, có chút bất an hỏi: "Chuyện gì?"
Tịch Hạc Minh dựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn ăn: "Khương Uyển Uyển, cô kiên quyết muốn trả lại tôi năm mươi triệu rồi ly hôn với tôi đúng không?"
Khương Uyển Uyển kiên định gật đầu: "Đúng!"
Ngón tay Tịch Hạc Minh lại gõ thêm hai cái: "Thật ra, bây giờ cô cũng không đủ khả năng trả cho tôi. Vậy nên, trước đó, cô nói sẽ cố gắng trả tiền cho tôi trong ba năm đúng không?”
Sự thật đúng là như vậy. Khương Uyển Uyển tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy!"
Tịch Hạc Minh nhìn Khương Uyển Uyển, nụ cười trên khuôn mặt càng sâu hơn: "Nói trắng ra, số tiền này là để mua năm năm hôn nhân của cô. Trong năm năm mà ly hôn nghĩa là thỏa thuận này vô hiệu đúng không?"
Khương Uyển Uyển luôn cảm thấy câu này có bẫy, Nhưng nghĩ lại thì Tịch Hạc Minh nói cũng không sai.
“Anh rốt cuộc muốn nói gì?” Khương Uyển Uyển có chút không kiên nhẫn nhìn Tịch Hạc Minh: “Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo tam quốc.”
Tịch Hạc Minh thu lại ngón tay đang gõ bàn, đôi mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt Khương Uyển Uyển, chậm rãi lặp lại lời cô vừa nói: “Năm mươi triệu, đầu tư vào ngành nghề triển vọng có thể kiếm được nhiều tiền hơn; Dù không đầu tư thì đưa tiền cho bên quản lý tài sản hay gửi tiết kiệm có kỳ hạn cũng kiếm không ít tiền lời. Cô phải mất ba năm mới trả lại năm mươi triệu được. Tôi có nên tính lãi cô không?”
Khương Uyển Uyển gật nhẹ đầu: "Được. Đến lúc đó, tôi sẽ trả cho anh dựa theo mức lãi cho vay."
"NO! NO! NO!" Tịch Hạc Minh xua tay: "Cô thấy tôi giống người thiếu tiền à? Thứ tôi cần là cô!"
Khương Uyển Uyển yên lặng, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai tuyệt trần kia của Tịch Hạc Minh thật lâu rồi ánh mắt vô tình rơi trúng phần bụng anh ta. Tuy bị áo sơ mi ngăn cách nhưng cô vẫn có thể hồi tưởng lại khối cơ bụng 8 múi săn chắc, căng cực và có phần quyến rũ.
Đều là nam nữ trưởng thành, chuyện như vậy cũng rất bình thường. Dù sao với giá trị nhan sắc và dáng người này của Tịch Hạc Minh, cô cũng không tính là thiệt thòi ha! Chỉ là tên Tịch Hạc Minh này quá dối trá. Trước đó còn hiên ngang lẫm liệt tuyên bố sẽ không lên giường với người mà anh ta không yêu, mới mấy tiếng đã lộ rõ bản chất thật rồi.
Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Khương Uyển Uyển hít sâu một hơi: “Nếu anh cứ nhất quyết muốn lên giường với tôi…”
Tịch Hạc Minh: “!!!”
“Khương Uyển Uyển, cô bỏ ngay cái suy nghĩ bẩn thỉu của cô đi. Tôi không muốn lên giường với cô!” Tịch Hạc Minh nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Tôi chỉ muốn cô hợp tác thể hiện tình cảm trong những trường hợp cần thiết. Não cô cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ này???”
“À, thì ra là ý này.” Khương Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thả lỏng: "Ai bảo anh nói không rõ ràng, hại tôi mất nửa ngày vô nghĩa để chuẩn bị tâm lý.”
Tịch Hạc Minh trừng mắt liếc nhìn cô, lòng mệt đến nỗi không muốn mở miệng.
“Chỉ cần không lên giường, chuyện gì cũng dễ nói.” Khương Uyển Uyển hiếm khi thuận theo mà gật đầu: “Lời thơm ý đẹp sẽ sớm tan nhanh. Nếu thể hiện ân ái thêm vài lần nữa, không chừng chúng ta còn có thể ly hôn sớm hơn ấy chứ. Lần này, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh."
Tuy đạt được mục đích nhưng Tịch Hạc Minh lại cảm thấy trong lòng phiền muộn hơn. Lần đầu tiên trong đời, anh bị một người phụ nữ ghét bỏ như vậy.
Khương Uyển Uyển, khi hết kỳ hạn năm năm, việc đầu tiên tôi làm chính là ly hôn với cô!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tịch Hạc Minh: Tôi bỏ ra năm mươi triệu rồi bao ăn bao ở để rước về một người tính khí ông giời thế này à. Tác giả, ngài chán sống rồi phải không?
Khương Uyển Uyển: Tôi vừa phải trả nợ vừa phải chịu đựng mấy năm hôn nhân lại còn phải phối hợp diễn ân ái. Cứ có cảm giác tôi bị thiệt thòi vậy? Tác giả, ngài không muốn sống nữa phải không?
Tạp Tạp: Đừng chỉ nhìn vào mặt ngoài, nhìn về hướng lâu dài, chịu thiệt thòi một xíu cũng chả to tát mấy. Về sau, hai người sẽ đơm tình yêu kết hạnh phúc.
Tịch Hạc Minh: Với cô ta?
Khương Uyển Uyển: Với anh ta?
Trăm miệng một lời: Hừ!
Tạp Tạp: ......... Không thì sao kết thúc truyện được mấy ba?