Quẳng lại tờ đăng ký kết hôn vào vali, Khương Uyển Uyển lấy ví tiền ra. Trong đó có thẻ căn cước và một đống thẻ ngân hàng. Nhìn lướt qua ngày sinh trên thẻ căn cước, nguyên chủ và cô cùng ngày sinh, chỉ là nhỏ hơn cô mười tuổi.
Lúc này, Khương Uyển Uyển thật sự phải bất đắc dĩ mỉm cười. Năm đó, bản thân cô gây dựng sự nghiệp cũng ở tuổi 23. Hiện tại, cô lại trở về trắng tay cũng vào thời điểm này.
Không, cô cũng không hẳn là không có gì. Hiện tại, cô có khoản nợ năm mươi triệu, còn có tờ đăng ký kết hôn kiêm khế ước bán mình.
Khương Uyển Uyển sầu não thở dài, cầm điện thoại trở lại phòng ngủ, ngồi bên bệ cửa sổ rồi nhấn nút mở nguồn điện thoại. Camera nhận diện khuôn mặt cô và tự động mở khóa. Khương Uyển Uyển thấy thông báo 99 tin nhắn trên WeChat thì vội nhấp vào. Tin nhắn cùng lúc nháy lên liên hồi.
Khương Uyển Uyển đọc từng cái một, chủ yếu đều là mấy lời hâm mộ rồi chúc phúc từ vài người bạn thân. Không biết có phải tình bạn plastic hay không nhưng dù sao những lời chúc đó cũng có vẻ khá chân thành.
Lúc lướt xuống phía dưới, Khương Uyển Uyển thấy một người có tên WeChat là Ti Lệ Nhã. Tay cô khựng lại và bấm vào xem tin nhắn.
Nếu cô nhớ không lầm thì trong tiểu thuyết có nói Khương Uyển Uyển biết đến tên tiểu thịt tươi kia cũng qua lời giới thiệu của cô bạn thân plastic Ti Lệ Nhã này.
Mở khung chat với Ti Lệ Nhã ra, không giống những người khác viết lời chúc phúc tràn ngập cả màn hình, đầu tiên, cô ta xin lỗi và nói vì cơ thể không khỏe nên không tham dự lễ cưới được. Sau đó, cô ta còn nói đã vì cô chuẩn bị quà cưới và muốn đích thân mang đến nhà tặng cô.
Khương Uyển Uyển không trả lời cô ta. Thay vào đó, cô lướt lên xem lại lịch sử trò chuyện trước đây giữa hai người. Lúc này, cô mới nhận ra "bạn thân" này mới vừa được thêm bạn vào tháng trước. Mà câu đầu tiên Ti Lệ Nhã gửi là: "Chị là chị Uyển Uyển đã đính hôn với anh Hạc Minh nhỉ, em là em gái anh ấy."
Từ nội dung cuộc trò chuyện, có thể thấy nguyên chủ lúc đầu cũng khá đề phòng. Dù sao lúc đó cô ấy cũng đã đính hôn với Tịch Hạc Minh rồi, biết anh ta là con một, căn bản không hề có em gái nào cả. Nhưng không thể không nói, Ti Lệ Nhã rất giỏi thăm dò lòng người. Trong lúc trò chuyện, cô ta thỉnh thoảng nhắc đến việc mình đã có bạn trai còn thường xuyên khoe ân ái. Chỉ là, suốt cuộc nói chuyện đều chỉ nghe kể từ miệng cô ta. Một tấm hình của cô ta với tên bạn trai họ Trương cũng chả thấy đăng.
Lúc nguyên chủ hạ xuống cảnh giác, Ti Lệ Nhã lập tức nhắc đến mấy chuyện hồi nhỏ và thời đi học của Tịch Hạc Minh. Nguyên chủ biết rất ít chuyện về Tịch Hạc Minh. Đúng lúc Ti Lệ Nhã lại bằng lòng chủ động kể cho cô nghe những chuyện này. Cô ấy đã thực sự xem cô ta là bạn tốt. Rất nhanh, cô ấy đã mở lòng và trở thành bạn tốt với Ti Lệ Nhã. Cả hai không chỉ thường xuyên hẹn nhau đi mua sắm và uống trà chiều, Khương Uyển Uyển còn đem chuyện Tịch Hạc Minh đối xử với mình vô cùng lạnh nhạt nói với Ti Lệ Nhã.
Là một "người bạn thân" tri kỷ, Ti Lệ Nhã luôn nghĩ kế giúp cô. Đến công ty đưa canh gà, chủ động ôm ấp yêu thương, cảnh giác cao độ với các nữ thư ký đều là kế sách cô ta bày cho cô. Nguyên chủ khá là đơn thuần, vừa mới tốt nghiệp, kinh nghiệm yêu đương không nhiều, chẳng những tin lời Ti Lệ Nhã mà còn răm rắp làm theo.
Tới khúc này, Khương Uyển Uyển không khỏi ôm trán thở dài. Nguyên chủ quả thực là một đứa nhỏ đầu óc thành thật. Với cái tính rồi thái độ lạnh lùng kia của Tịch Hạc Minh, có lẽ anh ta ghét nhất kiểu phụ nữ chủ động sà vào lòng ôm ấp. Những thủ đoạn này đều nhắm tới trên người anh ta, anh ta có ấn tượng tốt với nguyên chủ mới là lạ đó.
Khương Uyển Uyển lại xem tiếp lịch sử trò chuyện. Lúc thấy nguyên chủ mời Ti Lệ Nhã làm phù dâu, cô không thể nhịn cười nổi. Khi thấy tin này, chắc cô ta tức anh ách ấy chứ, chỗ nào thấy cô ta giống muốn làm phù dâu ha. Rõ ràng, cô ta muốn làm cô dâu!
Xem xong cuộc trò chuyện giữa hai người, vừa định đóng giao diện trò chuyện, Ti Lệ Nhã lại gửi đến một tin nhắn thoại. Khương Uyển Uyển bấm vào, một giọng nữ nhỏ nhẹ, đáng thương còn pha chút nũng nịu phát ra: "Uyển Uyển, chị đang giận vì hôm nay em không đến dự hôn lễ của chị à? Sáng nay thực sự là trong người em rất khó chịu. Có điều, bây giờ em cảm thấy tốt hơn rồi. Em muốn đến nhà chị để trao tận tay quà cưới em đã chuẩn bị cho hai người."
Khương Uyển Uyển suýt bật cười, cô nàng Ti Lệ Nhã này thực sự không có liêm sỉ. Cô ta là đang gấp rút muốn lấy danh nghĩa "bạn thân" để tiếp cận Tịch Hạc Minh à? Cô không phải là nguyên chủ nên đương nhiên không tin lời nói dối của Ti Lệ Nhã có quen biết với Tịch Hạc Minh rồi gì mà cùng nhau lớn lên và tình cảm keo sơn như anh em.
Với bộ dạng chó má này của Tịch Hạc Minh có thể đoán được anh ta không phải là loại người dễ ở chung. Bạn đồng trang lứa còn chưa chắc làm bạn được với anh ta. Một cô nhóc nhỏ hơn anh ta bảy, tám tuổi mà có thể thân thiết với anh ta như anh em mới là lạ. Nếu hai người thật sự có quan hệ tốt như Ti Lệ Nhã nói, vậy cô ta đã không phải hao tổn bao tâm tư lên cô mà đã sớm kéo Tịch Hạc Minh đi kết hôn luôn rồi.
Nhìn tin nhắn giọng nói Ti Lệ Nhã gửi đến, Khương Uyển Uyển cong môi, dựa theo giọng điệu của nguyên chủ trả lời: “Ní yêu, chị cũng muốn em đến lắm nhưng Hạc Minh nói không thích người lạ vào nhà. Chị cũng không nói lại được anh ấy. Em với anh ấy có quan hệ tốt, em nói với anh ấy một tiếng đi. Làm người sao có thể kiểu cách như vậy chứ!"
Sau khi tin nhắn được gửi đi, rất lâu cũng không thấy Ti Lệ Nhã trả lời, chắc là đang tức hộc máu đây mà. Khương Uyển Uyển cười lạnh. Dù cô không có hứng thú với Tịch Hạc Minh và cũng không có ý định duy trì cuộc hôn nhân này nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ hai tay dâng Tịch Hạc Minh cho Ti Lệ Nhã.
Mặc dù kết quả bi thảm của nguyên chủ có sai lầm từ bản thân nhưng cũng không thể bỏ qua việc Ti Lệ Nhã đã tỉ mỉ lập kế và thầm lặng tẩy não nguyên chủ trong một thời gian dài. Nếu Ti Lệ Nhã từ bỏ tại đây thì không sao. Nhưng nếu cô ta vẫn muốn lấy cái mưu kế hại nguyên chủ kia dùng lên người cô, cô nhất định sẽ để lá trà xanh này biết cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.
Nghĩ đến đây, Khương Uyển Uyển lại gửi cho Ti Lệ Nhã một tin nhắn khác: “A, Hạc Minh kêu chị đi thử lễ phục ngày mai sẽ mặc về nhà. Chị tạm thời không tám chuyện với em được. Hôm nào rảnh mình đi uống trà chiều ha."
Ti Lệ Nhã vẫn không trả lời tin nhắn, Khương Uyển Uyển đoán chắc cô ta tức đến mức quăng luôn điện thoại rồi.
Chọc ngoáy Ti Lệ Nhã khiến tâm tình Khương Uyển Uyển rất vui vẻ. Sau khi đóng khung chat, cô thấy tin nhắn từ tài khoản có tên ghi chú là "Ba" hỏi cô và Tịch Hạc Minh ở chung thế nào, dặn dò cô phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng cứ mê chơi rồi thức khuya.
Tuy chỉ là vài câu ngắn ngủi nhưng có thể thấy trong từng câu chữ đều biểu lộ sự quan tâm. Nhưng vừa nghĩ đến năm mươi triệu Tịch Hạc Minh nói kia, Khương Uyển Uyển kìm xuống cảm giác xúc động vừa nảy sinh, cảm xúc trong lòng lúc này vô cùng hỗn loạn.
Câu trả lời vừa soạn xong lại xóa đi. Cuối cùng, Khương Uyển Uyển tắt khung chat. Cách màn hình, chỉ dựa vào tin nhắn thì khó mà biết được đối phương đang nghĩ gì. Cô phải tự mình về một chuyến để tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Ném điện thoại sang một bên, Khương Uyển Uyển nằm trên chiếc giường êm ái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên: “Phu nhân, đã đến giờ ăn tối rồi.”
Khương Uyển Uyển mở mắt. Nhìn căn phòng tối mịt cùng khung cảnh xa lạ trước mắt, cô sửng sốt trong giây lát. Nghe đến tiếng gọi "Phu nhân", da gà da vịt của cô nổi hết cả lên. Đã quen nghe mọi người gọi mình là Khương tổng, tiếng Phu nhân này thực sự chưa thể thích ứng nổi.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, lúc Khương Uyển Uyển đi ra, Tịch Hạc Minh đã ngồi vào bàn ăn chờ cô.
Tuy mới là tháng năm, thời tiết cũng đã rất ấm áp. Ở cái nhiệt độ này, Tịch Hạc Minh không những mặc quần tây, áo sơ mi mà còn cài thật chặt cổ áo, như kiểu sợ Khương Uyển Uyển thấy miếng thịt thừa nào của anh vậy.
Khương Uyển Uyển cười nhạo hành động phòng bị đó của Tịch Hạc Minh. Cô cũng chả phải cố ý nhìn cơ bụng anh ta. Tên đàn ông này sao lại thù dai vậy chứ? Chút xíu phong thái tổng giám đốc cũng không có.
Đi tới bên kia bàn ăn, Khương Uyển Uyển ngồi xuống phía đối diện Tịch Hạc Minh. Thấy cô mặc bộ đồ ở nhà bình thường, tóc buộc tùy tiện, mặt mộc không trang điểm, Tịch Hạc Minh có chút bất ngờ.
Sau khi đính hôn, mỗi lần Khương Uyển Uyển đến gặp anh, cô đều trang điểm rất tinh xảo. Quần áo, giày dép rồi túi xách không lúc nào bị trùng lặp. Ngay cả nước hoa cũng là mùi khác. Có thể nói là hao tổn bao nhiêu công sức.
Những năm gần đây, dù tham dự tiệc rượu hay hội nghị kinh tế, Tịch Hạc Minh không hiếm lạ dạng phụ nữ như này. Người dám tiếp cận Tịch Hạc Minh không phải những cô gái môn đăng hộ đối với anh thì cũng là các mỹ nhân có ngoại hình và khí chất siêu phàm. So với họ, Khương Uyển Uyển thực sự không có gì đặc biệt. Tất nhiên không thể khiến Tịch Hạc Minh đối xử khác biệt với cô được.
Tuy nhiên, hôm nay Khương Uyển Uyển không trang điểm còn ăn mặc tùy tiện ngồi trước mặt anh. Điều này lại khiến Tịch Hạc Minh cảm thấy có chút đặc biệt. Nhưng vừa nghĩ đến việc cô ăn mặc thoải mái đi ra, bản thân lại bị gò bó bởi quần tây áo sơ mi, Tịch Hạc Minh có hơi bất bình trong lòng, nhịn không được phun ra lời tàn độc: “Khương Uyển Uyển, cô nhập vai có nhanh quá không vậy? Cô không cảm thấy mình ăn mặc quá xuề xòa à?”
“Ở nhà tôi quen mặc tùy tiện, thoải mái vầy rồi.” Khương Uyển Uyển ngước mắt liếc nhìn Tịch Hạc Minh: “Ngược lại, lúc ở nhà, Tịch tổng cũng thích mặc áo sơ mi cài nút kín mít vậy sao? Anh không sợ tự bóp nghẹt mình à?”
Tịch Hạc Minh vô thức đưa tay sờ lên chiếc cúc trên cổ. Trước đây, anh cũng thường xuyên cài nút như vậy, chả thấy sao cả. Nhưng bây giờ bị cô vạch ra, anh lại thật sự có chút luống cuống.
Không đợi Tịch Hạc Minh kịp phản kích lại, Khương Uyển Uyển đã chậm rãi bổ sung: “Nếu anh định nói đây không phải nhà tôi thì cũng không sao, tôi có thể về nhà tôi. Như vậy, chúng ta cũng không cần phải nhìn nhau rồi bằng mặt không bằng lòng."
Nhìn ánh mắt chờ mong của Khương Uyển Uyển, Tịch Hạc Minh không khỏi chướng khí đến bật cười, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
“Cô muốn về nhà, cũng được!” Tịch Hạc Minh cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng, chậm rãi nói: “Kêu ba cô trả lại năm mươi triệu thì cô có thể đi!”
Khương Uyển Uyển tức khắc giận đến xanh mặt. Nói không bằng cô lại lôi năm mươi triệu ra nhai đi nhai lại. Đây là lấy năm mươi triệu uy hϊếp cô à?
Thấy Khương Uyển Uyển không nói nên lời, Tịch Hạc Minh dù bận rộn vẫn ung dung cầm ly rượu đỏ hướng về phía Khương Uyển Uyển, mỉm cười: “Tịch phu nhân, tân hôn vui vẻ!”
Khương Uyển Uyển liếc anh, khó chịu hậm hực nói: “Tôi rất mong chờ ngày ly hôn vui vẻ của anh và tôi.”
Tịch Hạc Minh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đặt ly xuống, cầm dao nĩa cắt bít tết một cách tao nhã: “Tôi cũng rất mong chờ ngày đó. Đáng tiếc, phải đợi tới năm năm sau."
"Sẽ không lâu vậy đâu, tôi sẽ tranh thủ trả lại tiền cho anh trong vòng ba năm!" Khương Uyển Uyển hít một hơi thật sâu, lại phấn chấn trở lại. Nhìn một bàn món ăn tinh xảo, cô đẩy đĩa bít tết trước mặt sang một bên rồi quay sang dì giúp việc bên cạnh hỏi: "Có cơm không ạ? Cảm phiền xới giúp con một chén với."
Dì giúp việc đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người mà choáng váng đầu óc. Thấy Khương Uyển Uyển muốn ăn cơm, dì lập tức chớp lấy cơ hội trở lại phòng bếp, rất nhanh đã bưng ra một cái chén nhỏ, bên trong đựng chưa đến nửa chén cơm.
Khương Uyển Uyển hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười bất lực: "Dì à, con không phải là chim. Làm phiền dì đổi cho con một chén lớn hơn, bới đầy cơm giùm con."
"Được...được..." Dì giúp việc vội vàng bưng cơm đi, lúc sau lại bưng ra một chén cơm đầy ụ đặt trước mặt Khương Uyển Uyển.
Khương Uyển Uyển gắp một miếng thịt bò om rượu vang đỏ, một miếng cơm, một miếng thịt, một miếng tôm cùng một gắp rau xanh ăn muốn giãn cái miệng. Muốn nhanh chóng kiếm lại được năm mươi triệu bắt buộc phải khởi nghiệp, muốn khởi nghiệp thì phải có một thân thể khỏe mạnh mới có thể gánh vác được. Muốn có một cơ thể khỏe mạnh tất nhiên phải ăn uống đầy đủ và tập thể dục thật đều đặn. Bộ dạng gầy yếu này của chủ nhân chắc chắn không chịu đựng nổi.
Tịch Hạc Minh nhìn cô ngấu nghiến ăn cơm mà không thèm để ý đến anh, không khỏi nghĩ tới bộ dạng giả dối của cô lúc câu dẫn anh trước khi cưới, anh ngứa miệng đâm chọc cô một câu: “Tôi nhớ lần trước ăn tối với cô, sức ăn của cô rất ít. Tới cuối bữa cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Thì ra, lúc đó là giả bộ à!’’
Ánh mắt anh rơi vào chỗ cơm đã ăn hết một nửa của Khương Uyển Uyển, trên mặt nở nụ cười ý vị thâm sâu.
Khương Uyển Uyển đã khôi phục sức chiến đấu. Cô gắp một miếng cá kho lớn bỏ vào chén mình, ngẩng đầu nhìn anh: “Ha, lần đó là vì anh tự luyến thái quá làm tôi mất hết khẩu vị ăn uống. Một tí cảm giác thèm ăn cũng không có nên tự nhiên chả ăn vô được thứ gì."
Dù trước khi kết hôn Tịch Hạc Minh không thích cách Khương Uyển Uyển mê đắm anh như kẻ cuồng quấy rối nhưng giờ anh lại cảm thấy có chút bực bội khi cô thẳng thừng chế giễu anh không thương tiếc.
Anh kéo cổ áo, cởi cúc áo trên cùng ra, không chịu thua vặn lại một câu: “Lần này lại có khẩu vị rồi? Cô thật đúng là thay đổi thất thường!"
“Nhìn quen rồi nên không thấy buồn nôn nữa.” Ánh mắt Khương Uyển Uyển đảo quanh một vòng tại yết hầu của anh rồi đột nhiên nhẹ giọng cười: “Tịch tổng, vừa rồi không phải anh cài chặt nút cổ áo lắm sao? Giờ lại tháo nút ra. Có phải anh lại muốn tìm cơ hội để quyến rũ tôi nữa đúng không?"
Tịch Hạc Minh: “…………”
Khương Uyển Uyển cố ý từ cổ anh nhìn xuống dưới, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ: "Tịch tổng, anh cũng khá ngon đấy!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tịch Hạc Minh: Tại sao tôi lại phải đáp trả lại cô ta chứ? Tôi không thể tiếp tục bảo trì phong thái tổng giám đốc lạnh lùng được à?
Khương Uyển Uyển: Nếu không vì cái miệng thúi nhà anh, hình tượng nữ tổng giám đốc bá đạo của tôi cũng sẽ không sụp đổ!
Tịch Hạc Minh: Hừ! ! !
Khương Uyển Uyển: Hừ! ! !