Không khí ngượng ngùng bao trùm khắp phòng khách. Thấy máu mũi theo kẽ hở bàn tay chảy xuống, Khương Uyển Uyển vội bỏ tách trà xuống bàn rồi lấy mấy tờ khăn giấy trong hộp ra để bịt mũi.
"Chắc là do trà nhân sâm của anh hiệu quả nhanh quá, tôi mới uống có nửa cốc đã chảy máu mũi rồi!" Khương Uyển Uyển vẻ mặt lúng ta lúng túng nhưng vẫn trưng ra bộ mặt hờ hững, bâng quơ biện giải cho bản thân. Dù biết bản thân rõ ràng bị hạ gục bởi mỹ cảnh trai đẹp ướŧ áŧ mới tắm. Nhưng trong hoàn cảnh này, cô tuyệt đối không thừa nhận. Nếu không, cô sẽ bị gắn cái mác sắc nữ suốt đời.
Tịch Hạc Minh buộc chặt áo choàng tắm, rời ánh mắt từ Khương Uyển Uyển chuyển đến tách trà rồi lập tức cười lạnh: “Khương Uyển Uyển, đừng tưởng tôi không biết cô đang có ý đồ gì. Để tôi nhắc cho cô nhớ, cô là một cô gái. Tốt nhất cô cũng nên có lòng tự trọng và biết giữ kẽ chút đi!"
“Lời này của anh là có ý gì?" Cô, Khương Uyển Uyển, không phải là người lành tính.Vừa rồi, vì nghĩ bản thân cũng có phần ăn đậu hũ qua ánh mắt hơi quá nên cô mới có chút đuối lý, không có sức để cãi. Nhưng khi bị Tịch Hạc Minh nói như vậy, con quái thú trong cô cũng bắt đầu trỗi dậy. Cô vừa lau máu mũi vừa hùng hồn nói: "Ý của anh là tôi đang tính kế anh á hả? Anh tưởng mình là miếng bánh, ai cũng muốn cắn mấy cái à. Ông anh ơi, để tôi lại tường thuật sự việc cho anh lần nữa nhá. Tôi đang an ổn thưởng thức trà trong phòng khách. Cái người khỏa thân bước ra lắc lư trước mặt tôi là anh. Tôi còn đang nghi ngờ anh đang cố ý câu dẫn tôi đấy!"
Tịch Hạc Minh bị Khương Uyển Uyển nói đến cứng họng. Anh nhìn Khương Uyển Uyển với vẻ ngỡ ngàng, dường như không thể tin được cô là người nói ra mấy lời vừa rồi.
Khương Uyển Uyển, người phụ nữ này từ lúc đính hôn đã như con bạch tuộc, hận không thể mỗi ngày đều quấn lấy anh. Dù anh có nói chuyện lạnh nhạt đến đâu, cô cũng không chùn bước, ngày ngày tự mình cố chấp mang canh bổ đến cho anh. Gương mặt lúc nào cũng một vẻ khoái khoái chảy nước miếng, cho rằng tất cả phụ nữ trên thế giới đều là tình địch của cô. Giờ cô lại dùng giọng điệu ghét bỏ này nói chuyện với anh. Có phải anh lãng tai nghe nhầm không vậy?
Tuy anh vẫn luôn mong Khương Uyển Uyển đừng si mê anh đến vậy nhưng bất chợt bị cô quạt cho một trận, sao anh lại cảm thấy có chút không chân thực?
Nhìn ánh mắt người phụ nữ trước mặt ngập tràn sự ghét bỏ, chả thấy chút dáng vẻ yêu thích tí nào, Tịch Hạc Minh không nhịn được hỏi: "Khương Uyển Uyển, cô không bị bệnh gì chứ?"
“Tôi thấy anh mới giống người bị bệnh đấy!” Khương Uyển Uyển thẳng thắn kiến nghị: "Tịch tổng, tự luyến cũng là một loại bệnh, có bệnh phải đi trị. Dù dáng dấp anh có đẹp mắt hơn mặt bằng chung một chút, cũng có tài chính hơn nhiều người đàn ông khác một chút, nhưng đừng nghĩ phụ nữ nông cạn như vậy, tôi không phải người mê sắc đẹp!"
Tịch Hạc Minh nhìn vệt máu mũi còn chưa lau sạch trên mặt Khương Uyển Uyển, tức giận nói: "Cô lau sạch máu mũi trên mặt đi thì lời nói có sức thuyết phục hơn đấy. Tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào nhìn đàn ông mà nhìn đến chảy cả máu mũi ha!”
“Tôi cũng chưa bao giờ thấy tên đàn ông nào trắng trợn để lộ cơ thể trước mặt một cô gái như vậy!" Khương Uyển Uyển không cam lòng oán hận đáp trả lại một câu. Nhớ tới vừa rồi mình nhìn hết cơ thể người ta, cô lại có chút chột dạ túm mấy tờ khăn giấy tiếp tục xoa cái mũi, cố gắng cứu vớt sự trong sạch của bản thân: “Tôi đã bảo là do uống trà nhân sâm. Anh còn trẻ mà mua trà nhân sâm lâu năm tuổi như vậy không sợ bổ quá mức à.”
Tịch Hạc Minh không biết nên nói gì cho phải. Đó là trà nhân sâm chuẩn bị cho ông cụ Tịch. Hôm qua, anh cầm về rồi tiện tay đặt trên bàn đảo bếp Tây. Không biết cô nghĩ cái gì mà tự nhiên mở trà nhân sâm ra rồi ngâm nước uống.
Nhìn cái mặt càng lau càng bẩn của cô, Tịch Hạc Minh cảm thấy sự nhẫn nại suốt ba mươi năm qua của anh biến mất không tăm hơi rồi: “Đừng lau nữa, cô không thể đi tắm được sao?”
Khương Uyển Uyển cũng cảm thấy mặt mũi lẫn cơ thể đều khó chịu, cũng không tiếp tục nói nhảm với anh nữa, lết chiếc váy cưới dài lê thê thẳng một mạch vào phòng ngủ chính, cố gắng khống chế ánh mắt không hướng qua người Tịch Hạc Minh. Dù sắc đẹp dụ người đấy nhưng thời điểm hai bên đang đối đầu nhau, cô tuyệt đối không thể vì ham mê mỹ sắc mà thua khí thế được!
Vả lại, ngoài cái mặt ra thì cái gì cũng bị quấn kín che kỹ hết rồi.
Tịch Hạc Minh trơ mắt nhìn Khương Uyển Uyển đi về phía anh, càng ngày càng gần, sau đó đi ngang qua anh như muốn vào phòng ngủ chính. Tịch Hạc Minh quay người, đưa tay nắm lấy cánh tay Khương Uyển Uyển. Anh còn chưa kịp nói gì, Khương Uyển Uyển đã cười lạnh, lên tiếng trước lấy lợi thế: "Làm gì đấy? Lại muốn lấy sắc dụ tôi à?"
Nhìn trên mặt Khương Uyển Uyển trái phải đều dính vệt máu mũi, Tịch Hạc Minh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Cô nghĩ nhiều rồi, cho dù thế giới này chỉ sót lại mình cô là phụ nữ đi nữa, tôi cũng không dùng sắc dụ cô! Tôi hỏi cô, cô muốn làm gì?"
"Rửa mặt!" Khương Uyển Uyển chỉ vào mặt rồi chỉ bộ váy cưới dài: "Thay cái này ra."
Tịch Hạc Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng phớt lờ vẻ mặt hiển nhiên là thế của Khương Uyển Uyển: “Bên trong là phòng của tôi."
Khương Uyển Uyển đơ người: "???"
"Anh sẽ không nghĩ là sau khi kết hôn có thể ngủ cùng phòng với tôi đấy chứ?" Tịch Hạc Minh cười như không cười, cho cô một ánh nhìn mỉa mai: "Tôi sẽ không ngủ với phụ nữ mà tôi không có cảm tình."
Tịch Hạc Minh buông tay cô ra, hếch cằm về hướng phòng khách: "Phòng khách bên kia là phòng của cô. Cứ kêu tài xế mang hết đồ của cô vào phòng đi, bảo mẫu sẽ giúp cô sắp xếp lại."
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Khương Uyển Uyển, Tịch Hạc Minh cảm thấy tâm trạng buồn bực hôm nay cuối cùng cũng khá hơn một chút, đặc biệt có tâm tình đâm chọt cô thêm hai câu: “Bên này là phòng ngủ, phòng làm việc và phòng tập thể dục của tôi. Về sau, không có việc gì thì đừng qua đây. À, lúc gặp chuyện tốt nhất cũng đừng qua đây."
Khương Uyển Uyển cuối cùng cũng phản ứng lại, cảm thấy mình lại bị coi là kẻ mê sắc: "Mặc dù anh là người mắc bệnh tự luyến nặng nhưng chúng ta lại có cùng quan điểm."
Khương Uyển Uyển nhìn anh, cười khẩy nói: “Tôi cũng không có hứng ngủ lẫn sống chung với người tôi không có tình cảm. Nếu chúng ta đều không quen ở chung với nhau lại còn không có nền móng tình cảm tốt lành gì, hay là thừa dịp sắc trời còn sớm, hai mình ly hôn đi.”
“Ly hôn?” Nghe đến hai chữ này, Tịch Hạc Minh suýt nữa không khống chế được âm giọng, nghi hoặc nhìn Khương Uyển Uyển: “Cô đang đùa tôi à?”
“Anh thấy tôi giống nói giỡn lắm à?" Khương Uyển Uyển nhìn Tịch Hạc Minh, nghiêm túc nói: "Tịch Hạc Minh, hai chúng ta đều rõ ràng cuộc hôn nhân này chỉ là sự thỏa thuận giữa anh và ba anh. Tôi không có hứng thú thành tiền đặt cược trong cuộc giao dịch của ba con hai người. Anh có thể chọn một người phụ nữ thành thật ngoan ngoãn khác để tiếp tục làm vật đánh cược cho anh. Dù sao, ba anh cũng chỉ muốn anh kết hôn, anh chắc chắn có thể tìm được một người biết nghe lời thay thế tôi."
"Bây giờ cô mới hối hận có phải hơi trễ không?" Tịch Hạc Minh dựa vào tường, nhìn cô với ánh mắt trịch thượng, cười khẩy nói: "Nếu không bằng lòng gả cho tôi, lúc lão già nhà tôi đưa ra hôn ước, tại sao cô không từ chối? Ngày nào cũng niềm niềm nở nở chạy đến công ty ân cần săn sóc như vậy cho ai xem?"
Khương Uyển Uyển bị câu hỏi này chặn họng, giận dữ đáp lại: "Lúc đó tôi bị co giật não được chưa? Bây giờ tôi hối hận không được à?"
"Không được!" Tịch Hạc Minh lạnh lùng nhìn cô, nói: "Vừa cử hành xong hôn lễ đã ly hôn, Khương Uyển Uyển, cô nghĩ tôi đang chơi trò gia đình với cô à? Tôi không quan tâm trước đó cô có mục đích gì khác ngoài việc muốn gả cho tôi. Nhưng hiện tại chúng ta đã kết hôn, cô hãy thành thành thật thật làm bà Tịch của cô đi. Nếu muốn ly hôn, ít nhất phải 5 năm sau, lúc đó tôi sẽ đưa cô một khoản tiền làm phí bồi thường." Khương Uyển Uyển vừa định mở miệng, Tịch Hạc Minh đã thẳng thừng ngắt lời cô: "Việc này không thể thương lượng. Nếu lúc này cô cứ nhất quyết đòi ly hôn, ba cô sẽ không còn khả năng lấy được khoản đầu tư của tôi.”
Khương Uyển Uyển ngẩn người: “Đầu tư gì cơ?”
"Cô không biết?" Tịch Hạc Minh nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Công ty ba cô quay vòng vốn không hiệu quả nên đang gặp khủng hoảng nợ nần. Nếu lại không lấy được tiền đầu tư nữa, ông ấy chỉ có thể nộp đơn xin phá sản."
"Phá sản?" Khương Uyển Uyển nhớ lại tình tiết truyện, hình như không có tình tiết này. Truyện chỉ nói nhà Khương Uyển Uyển có một công ty quy mô nhỏ. Tuy không giàu có bậc nhất nhưng vẫn đủ cho cô mua sắm hàng hiệu. Ba Khương lẫn mẹ Khương đều có tính chiều chuộng con gái nên cái gì cũng chiều cô hết. Thành ra, họ nuôi cô thành một cô gái đơn thuần đến ngốc nghếch, trong đầu chỉ toàn yêu đương.
"Sao tôi lại không biết chuyện này?" Khương Uyển Uyển có phần không tin, nghi hoặc nhìn Tịch Hạc Minh. Rõ ràng trong hôn lễ, cha của nguyên chủ còn dùng ánh mắt yêu thương chúc cô hạnh phúc, không có dấu vết gì là đang dây dưa lợi ích với Tịch Hạc Minh.
“Nếu không tin, cô có thể gọi điện hỏi ba cô.” Tịch Hạc Minh lạnh nhạt nói: “Khoản đầu tư này là cá nhân tôi trích ra, tổng cộng là năm mươi triệu.”
Năm mươi triệu, số tiền này đối với những công ty lớn chả đáng bận tâm. Tuy nhiên, đối với loại công ty mô hình nhỏ của nhà họ Khương, con số này gần như cao hơn giá trị công ty trên thị trường rồi.
Nhìn vẻ mặt do dự của Khương Uyển Uyển, Tịch Hạc Minh cuối cùng cũng hết kiên nhẫn: “Khoản đầu tư năm mươi triệu này sẽ đứng tên cô, làm sính lễ hỏi cưới cô. Khương Uyển Uyển, năm mươi triệu mua năm năm của cô, cô không hề thua thiệt gì!”
Khương Uyển Uyển nhìn sâu vào mắt Tịch Hạc Minh: “Nếu trong vòng năm năm tới, tôi trả lại anh năm mươi triệu, chúng ta có thể ly hôn bất cứ lúc nào đúng không?”
Tịch Hạc Minh cười, chỉ là trong nụ cười lộ rõ vài phần khinh thường: "Khương Uyển Uyển, cô sẽ không thật sự nghĩ công ty nhỏ kia của ba cô có thể kiếm lại được năm mươi triệu trong năm năm đấy chứ? Nếu có năng lực đó, ông ấy cũng không lâm vào cảnh khủng hoảng nợ nần."
Khương Uyển Uyển cũng cười. Cô, Khương Uyển Uyển, không thiếu nhất chính là kinh nghiệm kiếm tiền. Chỉ năm mươi triệu mà muốn mua năm năm hôn nhân với cô, nằm mơ đi!!
“Tôi sẽ trả lại tiền cho anh.” Khương Uyển Uyển nhìn thẳng vào mắt Tịch Hạc Minh, gằn giọng nói từng từ một: “Một đồng cũng không thiếu.”
“Tôi sẽ đợi xem.” Tịch Hạc Minh lại chỉ vào phòng cho khách bên kia nhắc nhở: “Hiện tại, việc cô nên làm là về phòng rửa sạch vết máu trên mặt, cứ nhìn tiếp tôi lại mắc ói.”
Khương Uyển Uyển hung hăng trừng mắt với Tịch Hạc Minh, quay người đi về phòng mình. Sau khi đi qua phòng khách dài chín mét, Khương Uyển Uyển nhịn không được phỉ nhổ một câu trong lòng. Tịch Hạc Minh thật sự coi cô là tên biếи ŧɦái, sắp xếp cho cô căn phòng cách xa phòng ngủ chính nhất.
Mở cửa phòng ngủ cho khách, thấy căn phòng sáng sủa cùng cái giường to, rộng, thoải mái, Khương Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp quan sát phong cách thiết kế nội thất trong phòng, cô đã chạy vào phòng tắm, lấy nước tẩy trang tẩy sạch sẽ khuôn mặt, cởi váy cưới ra rồi thong thả tắm táp ngâm mình.
Sau khi thay quần áo ở nhà, Khương Uyển Uyển kéo vali ra khỏi phòng thay đồ. Cô không biết người khác xuyên qua sẽ như thế nào. Nhưng cô hiện tại không có bất kỳ ký ức gì về nguyên chủ. Trừ hôm nay, trong hôn lễ, cô gặp ba mẹ và một số người bạn thân ra thì cô hoàn toàn không biết chuyện gì về bản thân nữa. Bây giờ, cô chỉ có thể nhờ vào một ít đồ cũ của nguyên chủ để kiếm chút thông tin.
Mở vali ra, phía trên đầu chính là tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ chói. Khương Uyển Uyển cầm lên rồi mở ra xem. Cô chỉ thấy bản thân đang cười rạng rỡ như hoa trên tờ hôn thú, mắt không giấu nổi niềm hạnh phúc và vui sướиɠ. Còn Tịch Hạc Minh trong ảnh thì khuôn mặt vô cảm, thậm chí có thể thấy vài phần chán ghét trên hàng mày anh ta.
Khương Uyển Uyển đặt tay lên tấm ảnh, nhẹ nhàng chạm vào cô gái trong ảnh. Lúc đi lĩnh chứng nhận kết hôn, cô ấy chắc là người vui sướиɠ nhất, hạnh phúc nhất ha! Tiếc là, cô ấy lại không đợi được đến buổi hôn lễ, cũng chờ được nụ hôn thuộc về cô ấy kia.
Thực ra, việc này cũng tốt. Ít nhất, trong ký ức nguyên chủ chỉ có vui sướиɠ, không có đau khổ. Đọc xong tiểu thuyết, cô biết hạnh phúc của nguyên chủ cũng dần kết thúc từ hôn lễ đó. Cuộc sống hôn nhân mang đến cho cô ấy vô vàn nỗi đau đến tận cuối cùng còn đẩy cô ấy vào vực sâu của cái chết.
Nếu nguyên chủ rời đi, cô ấy sẽ không phải trải qua chuyện như vậy nữa. Bây giờ cô là Khương Uyển Uyển trong tiểu thuyết, cô sẽ mở ra một thế giới mới cho vai nữ phụ này.
Về phần Tịch Hạc Minh...
Cô ngày đêm đều muốn lấy đơn ly hôn quăng vào mặt anh ta!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tịch Hạc Minh: Coi như toàn thế giới chỉ còn mỗi cô là phụ nữ, tôi cũng sẽ không dùng sắc dụ cô.
Khương Uyển Uyển: Ha ha ha