Chương 47

“Không có chuyện sẽ có nhiều người chạy tới vì một khối tinh thạch như vậy.” Hàn Kiêu nhướng mày: “Trên thực tế, Phùng lão đã rõ ràng số tinh thạch đó thuộc về Tống Cường.”

Tinh thạch màu tím và màu xanh lá cây thuộc về quân đội, tinh thạch màu vàng và màu đỏ thuộc về chính phủ, còn tinh thạch màu trắng xuất hiện cuối cùng, cũng bởi vì mới xuất hiện nên không biết phù hợp với dị năng gì, liền quyết định chia thành năm phần.

Hàn Kiêu thấy vậy cười khẽ: "Được rồi, đừng lo lắng nữa. Ngày mai Phùng lão sẽ cho máy bay không người lái đi thăm dò địa hình, nếu thật sự có bẫy, ít nhiều gì cũng sẽ lộ ra dấu vết.”

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn hai cây biến dị trên cổ tay và cánh tay Bạch Cảnh: "Có cô ở đây, nói không chừng có thể chuyển nguy thành an.”

Sẽ bảo vệ mọi người...... Sẽ không bị thương......

Cây lan biến dị nhận thấy Bạch Cảnh đang lo lắng, cố gắng vươn dài thân, dùng lá cây cọ vào cổ Bạch Cảnh, mềm mại an ủi.

“Tôi cũng sẽ không nuốt lời......”

Dây tơ hồng cũng lắc lư, nói thầm trong đầu Bạch Cảnh.

Bạch Cảnh thu lại cảm xúc: "Tôi sẽ cố hết sức, vậy tôi về trước.”



Nhìn Bạch Cảnh trở về phòng đóng cửa, trong mắt Hàn Kiêu hiện lên nụ cười, lắc đầu, xoay người đóng cửa.

*

Xế chiều ngày hôm sau, tướng quân Phùng gọi tiểu đội Đao Phong đến phòng họp, trên màn hình lớn chiếu ảnh thực cảnh ở Vân Liên Sơn.

"Căn cứ vào hình ảnh máy bay không người lái chụp được cho thấy, năm khối tinh thạch phân bố ở ba nơi ở Vân Liên Sơn. Tinh thạch màu tím và tinh thạch màu xanh lá chúng ta cần cách xa nhau. Bên cạnh tinh thạch màu tím có một gốc cây cổ thụ chọc trời, được cho là biến dị cấp hai, nhưng không chủ động tấn công. Cây biến dị có tính tấn công là cỏ răng lớn, phân bố tương đối rộng..."

“Chờ một chút!" Hàn Kiêu đột nhiên trầm nói.

Binh sĩ đang giảng giải sửng sốt, dừng không nói nữa.

“Anh phóng to chỗ cái cây khổng lồ kia, chỗ dưới tán cây.” Hàn Kiêu nói.

Binh lính nghe lời làm theo, chỉ thấy dây leo quấn quanh cây cổ thụ, màu sắc cũng gần giống màu lá, không nhìn kỹ rất khó phân biệt.

Hàn Kiêu nhìn chằm chằm dây leo một lát, sau đó chuyển tầm mắt sang cổ tay Bạch Cảnh: "Cây này nhìn rất quen.”