Chương 20

“Thành lập khế ước…” Khi ý tưởng này nảy ra trong đầu Bạch Cảnh, hoa lan biến dị trong đĩa quay đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng và lập tức biến thành một cái bóng, tuy nhiên, sức mạnh của cái bóng này lớn hơn nhiều so với hoa lan biến dị ban đầu, dày như sợi dây thừng.

Cây leo thần bí ở bí cảnh cổ xưa quấn chặt cột vật tổ, uy nghiêm và trang nghiêm.

“Mã Vân Đằng.” Bạch Cảnh có vẻ hoảng hốt khi đọc tên nhưng nhanh chóng tỉnh lại. Cô dường như có nhiều ký ức hơn nhưng chúng bị bao phủ bởi làn sương trắng khiến việc tìm kiếm trở nên khó khăn.

Cô nhìn lại cây lan biến dị, chỉ cảm thấy dây leo dày hơn và lấp lánh ánh kim loại.

“...Vẫn muốn nhiều hơn nữa...tiếp tục nâng cấp…” Hoa lan biến dị cố gắng trèo lên mặt Bạch Cảnh, dùng lá nhẹ nhàng cọ xát Bạch Cảnh, lộ ra vẻ mặt trìu mến, biểu hiện trong suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng.

Bạch Cảnh cảm thấy trên mặt lạnh buốt, không nhịn được giơ tay sờ sờ lá lan biến dị, xác thực không phải ảo giác.

Trước đây, những lá lan biến dị vẫn có cảm giác giống như cây lá bình thường, nhưng bây giờ khi chạm vào chúng lại có cảm giác lạnh như kim loại.



“Đói quá đi... vẫn muốn…” Cây lan biến dị nhìn Bạch Cảnh không còn ngưng tụ giọt nước màu xanh lam, không khỏi có chút mất kiên nhẫn, nhanh chóng xoa xoa gò má Bạch Cảnh. Bạch Cảnh giật giật khóe miệng và nói một cách hằn học: “Không.”

Chỉ ngưng tụ giọt nước đó thôi, dị năng trong cơ thể cô đã cạn kiệt, giờ cô cảm thấy mệt mỏi, hận không thể cúi đầu ngủ ngay. Cô lại lo sợ ngày đầu tiên ở căn cứ, cô sẽ đi tong cái mạng này.

Cây lan biến dị bỗng trở nên u ám, cành lá nhanh chóng rơi xuống luống, giống như một con cá muối không có lý tưởng.

Bạch Cảnh không đồng ý, việc này giống như nuôi một đứa trẻ, không thể quá cưng chiều nó, bằng không sau này khó bảo như lên trời.

Bạch Cảnh cởϊ áσ khoác, nằm trên giường, kéo chăn lên rồi ngủ ngay trong chớp mắt.

Nhìn thấy Bạch Cảnh không để ý tới mình, cây lan biến dị chỉ có thể thống khổ lui vào trong ngực Bạch Cảnh, cuộn tròn thành quả bóng, vẻ mặt đáng thương.