Chương 20

Quách Tố Mặc từ từ tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt dọa cô nhảy dựng lên. Cô bây giờ đang ở trong một cái l*иg kính hình trụ, trên đầu đèn điện phát ra ánh sáng mờ, phía sau bị cố định bằng máy móc, nên là hiện tại cô đang bị đứng trong l*иg kính sao? Giống như những mẫu vật thí nghiệm trong l*иg kính hình trụ ở trong phim sinh hóa?

Cô còn chưa kịp phản ứng, ánh đèn đột ngột được bật sáng, chói đến mức cô suýt rơi lệ. Qua lớp kính, cô có thể nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài: cốc đong, ống nghiệm, bồn nước, khay đựng đồ, cái phòng thí nghiệm chết tiệt này!

Tiếng bíp bíp vang lên, cửa được mở ra, một nhóm người mặc áo blouse trắng lần lượt bước vào.

"Đây là hàng mới nhập lần này sao?" Ông già râu bạc đi một vòng quanh phòng thí nghiệm, râu vểnh lên hỏi.

Một người đàn ông trung niên cao lớn đứng phía sau cung kính trả lời: "Vâng, lần này tổng cộng nhập về hơn trăm con, đây là mười con mới đến, số còn lại đã được phân phát hết. Những con này..." Kỳ Phong nói đến đây thì dừng lại, nhìn về phía người thầy tính khí kỳ lạ của mình.

Thực ra anh ta muốn nói rằng tất cả những người tham gia vào dự án này đều đã nhận được mẫu thí nghiệm, chỉ còn lại sư đệ không theo lẽ thường này thôi. Mười con này là chuẩn bị cho cậu ta, vì cậu ta khó hầu hạ như thầy giáo, nhưng chỉ có cậu ta mới có thể khắc chế được thầy, nên cả phòng thí nghiệm đều sẽ dốc lòng phục vụ cậu ta.

Có lẽ ông già cũng biết người kia khó đối phó, mặt già méo mó một hồi, nhưng vì đang đối diện với cái l*иg kính hình trụ, nhóm người mặc áo blouse trắng lại đứng phía sau nên không ai phát hiện ra.

Quách Tố Mặc mặt vô cảm, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, cố gắng phớt lờ ông già râu bạc đang đứng trước mặt cô. Mẹ kiếp, nếu bọn họ phát hiện ra sự khác thường của cô, thì chờ bị mổ xẻ ra thôi. Cô còn phải trốn thoát ra ngoài để đối diện với tương lai xác sống tươi sáng của mình, không thể để kẹt lại đây được.

Ông già đó nghiến răng, miệng méo sệch một lúc, sau đó lầm bầm nói: "Chọn vài con sạch sẽ đưa qua cho nó, còn lại ném vào nghiên cứu mới." Nói xong dẫn phần lớn người đi, để lại vài người đứng nhìn nhau, cuối cùng quay qua nhìn người phía trước.

Kỳ Phong cũng có chút đau đầu, đảo mắt một vòng chọn ra năm con diện mạo tương đối sạch sẽ gọn gàng để nhân viên khiêng cả trụ kính đi, thầm nghĩ lần này không biết có vừa lòng không, cũng không biết sẽ chịu đựng được bao lâu.

Trong phòng nghiên cứu này ai mà không biết sở thích của người kia, vào chỗ hắn thì không có con nào còn nguyên vẹn. Những con không làm hắn hài lòng thì không thoát khỏi việc bị đập vỡ đầu cộng thêm giải phẫu.

Hừ~ ghê tởm! Dù rằng họ cũng làm mấy chuyện này, nhưng ai lại máu me ghê tởm như hắn... nhưng lại trông như thế kia...