Chương 16

Quách Tố Mặc nhận ra ánh mắt không có ý tốt của bạch liên hoa, lập tức cảnh giác mình sắp bị tính kế. Cô quay người kéo cậu bé đứng sau mình, ném cậu về phía nhóm quân nhân cách đó hai mét. Dù có chuyện gì xảy ra, có thể cứu sống được một người cũng là tốt rồi, cũng không uổng công cậu bé đã chăm sóc cô kể từ khi cô đến đây.

Đây là chút lương tâm ít ỏi của cô dành cho cậu.

Còn chưa kịp nghĩ ra cách để tự cứu mình, một thứ gì đó màu xám đã bay về phía cô. Theo bản năng cô liền bắt lấy nó, ngay sau đó, một luồng máu tanh bao trùm cô. Trong lớp bọt máu dày đặc, cô mơ hồ nghe thấy tiếng của bạch liên hoa.

"Mau dùng dây leo ném cô ta ra xa!"

Quách Tố Mặc thầm chửi rủa cô ta độc ác, ngay sau đó, lớp bọt máu bao quanh cô bị một dây leo cuốn chặt nhấc lên không trung. Khi bị ném lên trên không trung, nhìn qua luồng máu bao trùm mình, cô thậm chí còn thấy rõ biểu cảm kinh ngạc của một số người bên dưới.

Tất nhiên, ngoại trừ bạch liên hoa Mộc Uyển Uyển, chuyện này chắc chắn là do cô ta bày mưu, những người khác chỉ là đồng lõa mà thôi.

Nhưng nếu Quách Tố Mặc cô chết, cô cũng sẽ chết một cách bi tráng. Nếu lần này cô có thể sống sót, bất kể là nam chính, nữ chính, nam phụ hay nữ phụ, đợi đến khi cô có đủ sức mạnh, cô sẽ trừng phạt tất cả.

"Mộc Uyển Uyển, cô tìm chết!—"

Trước khi mất đi ý thức Quách Tố Mặc hét lên câu đó, cuối cùng mơ hồ cảm nhận được mình bị ném lên một mái nhà nào đó, sau đó là tiếng lách cách vang lên, lát sau cô nghe “Rắc” một tiếng, thế giới trở nên yên tĩnh, cô hoàn toàn mất ý thức.

Mà ở phía Âu Dương Thanh Việt, sau khi Quách Tố Mặc bị dây leo ném ra xa, đám zombie xung quanh bắt đầu điên cuồng đổ về phía cô. Chẳng mấy chốc, hơn một nửa bầy zombie vây quanh đội của họ đã đi mất.

Mọi người nhanh chóng tiêu diệt những con zombie còn sót lại, bọn họ đồng loạt im lặng nhìn nhau. Khi Nhan Hoa Nùng ra lệnh, tất cả đều lên xe rời đi, nhưng đối với Mộc Uyển Uyển, mọi người xung quanh đều vô tình hoặc cố ý tránh xa cô ta.

*

Quách Tố Mặc đau đớn tỉnh dậy, trước mắt cô là một màu đỏ rực, cơ thể như bị ném vào dung nham cảm giác bị đốt cháy khắp nơi. Mồ hôi ướt đẫm dính nhớp trên mặt, mí mắt nặng trĩu, trong tầm nhìn của cô chỉ toàn là màu đỏ của máu.

Không thể nhìn rõ môi trường xung quanh, cô cũng không dám manh động, nhưng thính giác của cô vẫn bình thường, có thể nghe thấy xung quanh không có tiếng gầm rú của zombie, nên tạm thời cô vẫn đang ở nơi an toàn.