Quyển 1 - Chương 38

Lưu Linh nhìn căn phòng rộng rãi trang hoàng xa hoa, trên tường là một bức màn chiếu phim thật lớn, trước màn bày một bộ công nghệ trí tuệ cao thoạt nhìn giá trị xa xỉ.

“Đương nhiên là học tập, nếu không tôi mang cô tới làm gì.” Cố Hàn Dạ vừa nói vừa cầm lấy mấy cái điều khiển từ xa, cũng không biết ấn nút gì, máy chiếu "Tích" một tiếng bắt đầu khởi động.

“Ừ... Thật sâu... Âʍ đa͙σ dâʍ đãиɠ sắp bị cᏂị©Ꮒ chết rồi.” Theo máy chiếu khởi động máy xong, tiếng sóng kêu vui vẻ của phụ nữ cùng tiếng thở dốc thô nặng của đàn ông giao nhau vang lên trong phòng.

Trên tấm màn sáng lên hai thân thể trắng nõn đang không ngừng tiến hành vận động piston.

Trong video, phụ nữ yêu diễm trần trụi đang xoay chân ngồi trên đùi đàn ông ngồi trên sô pha, hai tay vịn sau lưng sô pha, không ngừng vặn vẹo thắt lưng như rắn nước trên dưới chủ động nuốt dươиɠ ѵậŧ màu tím đỏ của đàn ông.

Người đàn ông thì một tay nắm chặt nhũ hoa xinh đẹp của phụ nữ mạnh mẽ xoa bóp, tay kia thì ở trên âʍ ѵậŧ cứng rắn của phụ nữ xoa bóp, mà phụ nữ ngẩng đầu lên, vẻ mặt thoải mái không ngừng gào thét.

“Cậu! Cậu có ý gì?” Lưu Linh nhìn thấy bộ phim nhỏ trên màn chiếu phim, mặt tối sầm lại, giận dữ trừng Cố Hàn Dạ.

“Chậc chậc, học tập a, dì à, kỹ thuật của dì quá kém, phải học tập thật tốt.” Cố Hàn Dạ vẻ mặt cười nhìn bà lão, ghét bỏ nói.

“Con sẽ cố gắng làm đạo cụ học tập của dì.” Cố Hàn Dạ làm bộ con thiệt thòi lớn, vẻ mặt kiếm lời.

Lưu Linh đen mặt, siết chặt túi, xoay người đi về phía cửa, kết quả cửa không biết bị đóng lại lúc nào, cô vặn thế nào cũng không mở ra được.

“Dì à, con khuyên dì đừng lãng phí thời gian, chúng ta chỉ có hai giờ học tập, không học xong đêm nay dì không về được đâu.” Cố Hàn Dạ bình tĩnh ngồi trên sô pha, tuyệt không ngăn cản động tác của cô, giống như đã sớm biết cô không ra được.

“Cậu muốn thế nào mới có thể mở cửa?” Lưu Linh tức điên nhìn lại trước mặt Hàn Dạ.

"Dì à, không phải con đã nói rồi sao? Học xong là có thể đi rồi. Dì cũng không lớn tuổi đến mức nghe không rõ mà.” Cố Hàn Dạ thản nhiên tự đắc nói, dù sao thời gian của anh còn nhiều, không giống với bà cô muốn về nhà lúc 9 giờ.

“Nếu dì không học, liền không kịp 9 giờ về nhà, Nghiên Nghiên sẽ lo lắng nha.” Cố Hàn Dạ nhìn mặt đen như đáy nồi bà cô, lại đê tiện nhắc nhở.

“Tên khốn nạn, tôi liều mạng với cậu.” Lưu Linh rốt cuộc nhịn không được ném túi xách trong tay, xắn ống tay áo hai bên lên, khí thế hung hăng nhào về phía Cố Hàn Dạ.

Cố Hàn Dạ ngồi trên sô pha, vui vẻ ôm lấy bà cô đang nhào tới.