Chương 2

Sau khi thu dọn xong, cô lại không khỏi phiền muộn, hai mẹ con cô không uống rượu chè, ở nhà cũng không có gì để giải rượu.

Rối rắm một hồi, Lưu Hân Nghiên nhìn Cố Hàn Dạ đang nằm an tĩnh trên giường, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó lấy chìa khóa ra ngoài mua thuốc giải rượu.

Lưu Hân Nghiên mua được thuốc giải rượu từ tiệm thuốc đi ra, khi cô bước vào con hẻm nhỏ tối tăm kia, một bàn tay đột nhiên ôm lấy vòng eo Lưu Hân Nghiên, bàn tay khác nhanh chóng bịt kín miệng cô kéo cô vào con hẻm dài tối đen.

Người nọ lôi kéo cô đến bên trong ngõ nhỏ, liền đem cô đè ép vào tường, hôn lên môi cô, đồng thời tay cũng đang không ngừng kéo quần áo cô xuống.

“Ô ô ô.” Lưu Hân Nghiên đột nhiên bị hôn, sợ tới mức liều mạng giãy giụa, vừa định há miệng cắn thật mạnh lên bờ môi kia.

“Nghiên Nghiên, đừng cắn, là anh đây, mấy ngày không thấy em làm anh nhớ muốn chết.” Người nọ giống như biết trước cô sẽ cắn mình nên nhanh chóng rụt lại, đồng thời mở miệng nói chuyện.

Người nói chuyện là một thanh niên đẹp trai tuấn tú, mang gọng kính màu bạc, tên là Lâm Trạch, là người thừa kế của nhà giàu số một Lâm gia, cùng Cố Hàn Dạ là hai *giáo thảo của học viện quý tộc Anh.

(*Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.)

Nói xong không đợi Lưu Hân Nghiên lên tiếng, Lâm Trạch lại vội vàng hôn Lưu Hân Nghiên, đồng thời một bàn tay hắn đã lặng lẽ chui vào vạt áo sơ mi vừa bị xé ra.

Hắn khéo léo vuốt dọc lưng cô, hai ngón tay nhanh chóng tháo móc áo ngực, chiếc áo ngực dễ dàng bị hắn cởi ra.

Bàn tay đàn ông nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực trơn mềm, ngón tay cái dùng sức xoa mạnh quả anh đào hồng phấn trên ngực, cho đến khi quả hồng căng phồng dựng đứng lên mới chuyển sang bầu ngực còn lại để tàn phá.

“Ưm ~” Hai vυ" Lưu Hân Nghiên bị làm cho sưng to, đồng thời một trận kɧoáı ©ảʍ tê dại từ đầṳ ѵú truyền đến, anh đào hồng hào bị xoa nắn mạnh mẽ có một chút đau đớn.

Nhưng sau khi trộn lẫn với kɧoáı ©ảʍ tê dại kia, lại hình thành một loại kɧoáı ©ảʍ khác.

Lâm Trạch nhìn khuôn mặt ửng hồng tràn ngập xuân tình của Lưu Hân Nghiên, cùng với đôi môi bị hôn sưng đỏ, khiến cả người cô trông càng quyến rũ và gợϊ ȶìиᏂ.

Nhìn Lưu Hân Nghiên như vậy, phần thân dưới của Lâm Trạch vốn đã cứng ngắt giờ phút này lại nhảy cẫng lên.

Hắn trực tiếp đem một chân Hân Nghiên nâng lên câu vào eo mình, đồng thời dùng cây gậy đã sưng to nhắm ngay hoa huyệt cô, mạnh mẽ cọ xát qua lớp qυầи ɭóŧ.

“Ưm ưm, nhẹ chút, qυầи ɭóŧ sắp bị đẩy vào trong rồi.” Lưu Hân Nghiên thở hổn hển rêи ɾỉ.

Trong quá trình va chạm cọ xát, côn ŧᏂịŧ ngẫu nhiên sẽ đâm vào hoa tâm, chính giữa sẽ lõm một lỗ.

Lớp vải thô ráp cọ xát với cánh môi âʍ ɦộ, cảm giác ngứa ran đan xen với kɧoáı ©ảʍ tê dại, cực kỳ kí©h thí©ɧ khiến cho chỗ sâu bên trong hoa huyệt dần dần chảy ra một dòng nước da^ʍ.

Loại va chạm cách qυầи ɭóŧ này thường sẽ không chính xác, cho nên mười lần mới có một hai lần cây gậy sưng to có thể đυ.ng vào hoa huyệt mẫn cảm.

Theo va chạm, chỗ sâu trong hoa huyệt Lưu Hân Nghiên trào ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn, chậm rãi lộ ra qυầи ɭóŧ cùng quần bảo hộ bên dưới, cũng thấm ướt cả đũng quần Lâm Trạch.

“Nghiên Nghiên, em ướt quá.” Lâm Trạch cảm nhận được đũng quần ướŧ áŧ, cười khẽ mυ"ŧ lấy môi dưới Lưu Hân Nghiên, liếʍ láp quanh nướu của cô một cách sắc tình.

Thấy âʍ đa͙σ của cô đã đủ ẩm ướt, Lâm Trạch trực tiếp dùng một tay móc lấy mép qυầи ɭóŧ cùng quần bảo hộ, kéo xuống dưới đùi cô.

Đồng thời một tay khác cũng không quên cởi bỏ thắt lưng cùng khóa quần của mình, trực tiếp móc dươиɠ ѵậŧ đỏ tím đã hoàn toàn sưng to ra ngoài.

Lâm Trạch đỡ dươиɠ ѵậŧ, dùng qυყ đầυ thô to cọ xát dâʍ ɖị©ɧ trong suốt từ trong khe thịt chảy ra, cho đến khi gậy thịt bị tẩm ướt hoàn toàn.

“Tiến vào, mau vào đi, A Trạch.” Khe thịt liên tục bị cọ xát, nhưng dươиɠ ѵậŧ vẫn không chịu cắm vào.

Lưu Hân Nghiên cảm giác bên trong hoa huyệt càng ngày càng ngứa, cũng trở nên càng ngày càng cơ khát, lỗ huyệt co rút lại hút lấy qυყ đầυ, như muốn nuốt trọn cả dươиɠ ѵậŧ.

Lâm Trạch cũng đã đến giới hạn chịu đựng, lúc này nghe được lời cầu xin mềm mại của Lưu Hân Nghiên, hạ thể càng thêm căng cướng.

Vừa dứt lời, gậy thịt sưng to cắm sâu vào lỗ huyệt, qυყ đầυ to như quả trứng đập thật mạnh vào cửa tử ©υиɠ.

Cổ tử ©υиɠ mẫn cảm bỗng nhiên bị va chạm, Lưu Hân Nghiên đột nhiên cảm thấy đau nhói từ sâu bên trong. Nhưng cô còn chưa kịp thích ứng thì côn ŧᏂịŧ trong cơ thể đã bắt đầu chuyển động điên cuồng.

Mà đồng thời, một phần ba gậy thịt còn sót lại vẫn đang cố nhét vào trong hoa huyệt.

Dần dần tiểu huyệt cũng thích ứng với sự thọc vào rút ra của côn ŧᏂịŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt được tiết ra, bắn tung tóe khi côn ŧᏂịŧ rút ra cắm vào.

Âm thanh ‘bạch bạch bạch’ không ngừng vang vọng trong con hẻm nhỏ tối tăm.

Hai người dần dần trầm mê trong biển du͙© vọиɠ.

Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi Lưu Hân Nghiên lại một lần nữa cao trào, cô mới đột nhiên nhớ ra mục đích chuyến đi lần này của mình.

“Ưm… a… Từ từ, không xong rồi, em đã quên mất A Dạ, ô ô ô.” Tay chân Lưu Hân Nghiên vẫn còn hơi run rẩy, hiển nhiên là dự vị cao trào còn sót lại, nhưng cô còn chưa nói xong, Lâm Trạch liền đè cô xuống và trực tiếp bịt kín đôi môi.

“A, xem ra anh vẫn chưa đủ nỗ lực, cái miệng nhỏ phía dưới của Nghiên Nghiên còn đang ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ của anh, thế nhưng trong lòng còn có thể nghĩ đến người đàn ông khác.”

Tiếp theo Lâm Trạch không cho Lưu Hân Nghiên cơ hội lên tiếng, trực tiếp dùng hành động thực tế đem cô làm đến ngất xỉu, sau đó Lâm Trạch liền bế cô lên xe, nghênh ngang lái đi.

--------------------------------------

Truyện tác giả đang ra nên Dứa sẽ cập nhật cầm chừng thôi nha, mn ghé trang cá nhân nhà Dứa để theo dõi nhiều bộ cũng hay ko kém nè.