Nhưng ở đây, sau khi Thẩm Ngọc Hà phát hiện ra Tô Phỉ Phỉ đã rời đi, anh ta mới nhận ra mình đã yêu Tô Phỉ Phỉ trong ngày đêm chìm đắm trong nhau, anh ta tỏ ra hối hận và vẫn đang tìm kiếm cô ta.
Sau khi Tô Phỉ Phỉ và đứa trẻ gần giống mình y đúc xuất hiện trước mặt, Thẩm Ngọc Hà chợt tỉnh táo lại, xin lỗi cô ta rồi kết thúc trong hạnh phúc bằng cái đám cưới.
Được rồi, đã đạt được thế giới khốn khϊếp chỉ có nam phụ đáng thương bị đạp ra xó.
"Ký chủ, thân phận của cô là em gái của Bạch Nguyệt Quang."
Lạc Lạc gật đầu, lướt qua dữ liệu và bắt đầu nhéo mặt mình.
Em gái của Bạch Oanh Oanh tất nhiên cũng có tính cách hao hao của Bạch Oanh Oanh.
Cô điều chỉnh khuôn mặt thành khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, kéo khóe mắt hơi xếch xuống, tạo thành vẻ ngây thơ đáng thương, đôi môi căng mọng không hề thay đổi mà chuyển sang màu hồng nude và tông màu da thành xanh xao một màu trắng bệch, da thịt ở tay chân bị giảm đi một chút, tạo nên vẻ ngoài gầy gò đáng thương, cuối cùng, những ngón tay đầy thịt của cô biến thành bàn tay mảnh khảnh, trắng trẻo như phim hoạt hình.
Chà, Bạch Oanh Oanh trông có vẻ là một nhà văn trẻ đúng nghĩa vậy nhỉ.
"Được, chúng ta tiến vào thế giới."
"Được, thế giới đã được mở ra."
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Lạc Lạc bất tỉnh.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, cô nhận ra mình đã ở trong phòng bệnh viện.
Trong tâm trí Lạc Lạc có nhiều kỷ niệm hơn về thế giới này xộc thẳng vào não ầm ầm.
Em gái của Bạch Oanh Oanh, tên cô ấy là Bai Lạc Lạc, họ nương tựa vào nhau, cách đây không lâu, chị gái cô có bạn trai, nhân vật nam chính Thẩm Ngọc Hà.
Khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, chị gái cô Bạch Oanh Oanh đã gặp tai nạn vài ngày trước với Thẩm Ngọc Hà, họ gặp tai nạn xe hơi khi đi du lịch cùng nhau, theo cùng với Thẩm Ngọc Hà, Bạch Oanh Oanh đã bị thương nặng để bảo vệ anh ta và chết trong tai nạn đó.
Bạch Lạc Lạc ngất xỉu trong đám tang của chị gái mình và được đưa đến bệnh viện.
"Cô Tiểu Bạch, cô tỉnh lại rồi à?" Trước giường có một người phụ nữ giống như bảo mẫu, bà ấy chú ý tới Bạch Lạc Lạc đang dần mở mắt ra.
“Chị ơi…” Cô rơi nước mắt, dụi dụi lông mi, trông thật đáng thương.
Người phụ nữ này hiển nhiên biết người thân duy nhất của cô gái nhỏ đã không còn nữa, cô gái trước mặt chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, đã mất hết người thân, đồng nghĩa với việc cô phải vào trại trẻ mồ côi.
"Cô Tiểu Bạch, tôi xin hãy gửi lời chia buồn đến cô. Cô Bạch đang ở trên thiên đường, chắc cô ấy cũng không muốn nhìn thấy cô gục xuống khóc." Người phụ nữ an ủi cô.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn, lông mày sắc bén, đôi mắt đầy sao bước vào.
"Thật xin lỗi, Lạc Lạc." Hắn chính là Thẩm Ngọc Hà, lúc này hắn nhìn rất bình tĩnh, tựa như cái chết của Bạch Oanh Oanh không có để cho hắn bao nhiêu bi thương.
"Mau cút, tên khốn. Mau trả chị gái lại cho tôi!" Lạc Lạc đóng vai một cô gái mồ côi phẫn nộ bi thương khi mất chị gái một cách nghiêm túc, ném chiếc gối sau lưng về phía người đàn ông trước mặt.
Thẩm Ngọc Hà thở dài, nói với bảo mẫu: “Vương mẫu, bà về nấu cơm trước đi.”
Vương Mã gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.
"Lạc Lạc ngoan, đừng khóc. Anh biết là anh đã có lỗi với Oanh Oanh, em còn có một năm để trưởng thành, trước đó anh sẽ nhận nuôi em, anh sẽ có trách nhiệm với em." Thẩm Ngọc Hà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc giường, dùng sức nói, hai tay đỡ lấy cánh tay gầy guộc của Bạch Lạc Lạc.
Bạch Lạc Lạc phẫn nộ lắc đầu và nói: "Không, tôi chỉ muốn đến ở viện trẻ mồ côi. Tôi khôn muốn ở cùng cái tên khốn đã hại chết chị tôi đâu.”
Thẩm Ngọc Hà cau mày.
"Lạc Lạc, đừng tùy hứng như vậy. Trên trời mà Oanh Oanh thấy em đi cô nhi viện sẽ rất đau lòng, bình thường cô ấy cũng là quan tâm em nhất đúng không, anh cũng không thể không lo lắng cho em, anh sẽ không cho em đi cô nhi viện đâu." Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ngọc Hà anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Lạc, bộ dạng quả quyết rất nghiêm túc.
Lạc Lạc im lặng một lúc trước khi gật đầu.
“Sau khi tôi đủ mười tám tuổi, tôi sẽ trả lại anh tất cả số tiền anh đã dành cho tôi.” Cô nói.
Thẩm Ngọc Hà thở phào nhẹ nhõm, anh ta sẽ không đòi tiền của cô, nhưng hiện tại nếu có thể để cô đi cùng tới chỗ mình, trước tiên ổn định cô cũng không sao.
Sức khỏe của Lạc Lạc không có gì nghiêm trọng, Thẩm Ngọc Hà đưa Lạc Lạc ra khỏi bệnh viện và trở về nhà.
Thẩm Ngọc Hà năm nay mới 25 tuổi, là một doanh nhân trẻ nổi tiếng ở thành phố H, là lãnh đạo của tập đoàn Thẩm Thị, anh ta thường sống trong một căn hộ có nhiều cây xanh và sự riêng tư xa hoa bậc nhất ở trung tâm thành phố, anh ta đưa Lạc Lạc đến đây.
"Em có thể ngủ ở phòng này trước, có chuyện gì thì nói với Vương mẫu. Anh cũng bảo Vương mẫu xin cho em nghỉ phép một tuần, em hãy điều chỉnh tâm trạng trước khi đến trường." Thẩm Ngọc Hà dẫn Bạch Lạc Lạc đến phòng khách và nói.