Chương 3

Cốt truyện thế giới 1 ko logic, chỉ để phục vụ thịt.

Lúc Lạc Lạc khôi phục ý thức, cô đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, đây là một căn phòng tràn ngập hơi thở công chúa, giường lớn theo phong cách châu Âu, rèm ngủ màu hồng tầng tầng lớp lớp rủ xuống, trên giường còn có một con gấu nhồi bông trắng to chừng một mét bảy.

Cùng lúc đó, một đoạn ký ức không thuộc về cô cũng nối tiếp nhau ập đến.

Cô ở thế giới này tên là Nam Cung Lạc, là cô em gái được nuông chiều từ nhỏ của nam chính, nam thần vườn trường Nam Cung Xuyên trong tiểu thuyết “Vịt con xấu xí hóa thành thiên kim”.

Vào năm bảy tuổi, bởi vì sức khỏe không tốt nên được đưa đến nước ngoài chữa trị, hiện tại vẫn đang ở nước ngoài.

“001, nguyên chủ đâu rồi?” Lạc Lạc cảm thấy mình sẽ rất khó chịu nếu như sử dụng thân thể của người khác.

“Ký chủ không cần lo lắng, 001 đã vì ngài tạo ra thân phận giả, nam chủ trong cốt truyện nguyên tác không có em gái, Nam Cung Lạc chính là ngài, còn về trí nhớ của ký chủ, là do 001 tổng hợp lại dựa trên toàn bộ số liệu, bắt đầu từ bây giờ, Nam Cung Lạc mới thật sự tồn tại. Ký ức của mọi người về Nam Cung Lạc trước đây cũng là ký ức do hệ thổng sửa đổi.”

“Cốt truyện gốc đâu?”

“Bây giờ liền lập tức truyền cho ký chủ, mời ngài lựa chọn một nơi yên tĩnh tiếp nhận cốt truyện, nếu không có thể sẽ xảy ra gián đoạn.”

‘Vịt con xấu xí hóa thành thiên kim” là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường ngọt văn, giống như với F4, nam chủ Nam Cung Xuyên là người thừa kế của gia tộc Nam Cung - một trong tứ đại gia tộc, cùng với hắn trong F4 còn có các nam phụ Đông Phương Tấn, Bắc Đường Tuyết và Tây Môn Bách.

Nữ chủ tên là Thủy Vân Nhược, gia cảnh nghèo khó nhưng thành tích lại cực kỳ ưu tú, vì phần học bổng khổng lồ, cô nhận lời mời nhập học từ học viện quý tộc Lai Đốn, trở thành học sinh ưu tú của học viện quý tộc này.

Thủy Vân Nhược mới vừa nhập học liền đυ.ng phải vương tử băng sơn Nam Cung Xuyên, bị đàn em bên cạnh hắn làm nhục nhã một trận.

Vì vậy Thủy Vân Nhược cảm thấy Nam Cung Xuyên chính là loại con em nhà giàu cả người đầy thói hư tật xấu, nói ra câu thoại kinh điển của nữ chủ tiểu bạch thái, khiến Nam Cung Xuyên chú ý đến.

Tiếp theo chính là 99 chương đấu trí đấu dũng dây dưa triền miên, cùng với sự rung động và giúp đỡ của các nhân vật nam phụ, cuối cùng Thủy Vân Nhược và Nam Cung Xuyên đã vượt qua rào cản khác biệt về vị thế xã hội và đến với nhau dưới sự chúc phúc của nam phụ và nữ phụ.

“001, mau cút ra đây, tại sao lại có nhiều chương tình tiết khó coi thế! Còn nữa, ở đây có đến ba nam phụ!” Lạc Lạc xem xong cốt truyện liền cảm thấy cả người mình không được khỏe.

“Ô? Kí chủ, chuyện gì vậy, tín hiệu của 001 không tốt, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ xin hãy nhắn lại.”

Không nhận được câu trả lời, Lạc Lạc ổn định tâm trạng một lúc lâu rồi mới xuống giường đi tới phòng thay đồ.

Đập vào mắt cô là một gương mặt ngây thơ đáng yêu khiến người ta muốn nhéo, trên người mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa có dây lưng, bộ ngực tròn trịa khiến bộ ngủ lụa trở nên mê người, dưới váy là cặp chân thon dài mềm mại, bàn chân nhỏ cũng tinh xảo khả ái giống như tuyết ngọc.

Quên đi, trông mình xinh đẹp như vậy, tạm thời bỏ qua cho 001 đi.

“Đinh đinh đinh…”

“A lô?”

“Lạc Lạc, là mẹ, nghe bác sĩ Eric nói thân thể con tốt hơn nhiều rồi, con có muốn trở về nước không, mẹ rất nhớ con.” Giọng nói người phụ nữ rất ôn nhu, mang theo một chút dè dặt dò xét.

Lạc Lạc nghe thấy giọng nói dịu dàng này, trong lòng có một chút cảm động, sau đó rất nhanh liền phản ứng lại.

“Mẹ, Lạc Lạc cũng rất nhớ mẹ a, mẹ mau sắp xếp cho con trở về nước đi, thân thể Lạc Lạc đã khỏe rồi.” Âm thanh ngọt ngào của cô gái nhỏ khiến người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại tiêu trừ không ít bất an.

Con gái năm bảy tuổi phải một thân một mình xuất ngoại, Nam Cung phu nhân vốn luôn cảm thấy có lỗi, nếu không phải do thân phận vợ chồng bà đặc thù, bà cũng sẽ không để con gái mình lẻ loi ở nước ngoài chín năm.

“Được được được, Lạc Lạc, con để người mang những đồ con thường dùng đến nhé, mẹ sẽ cho người chuẩn bị một căn phòng rộng rãi sang trọng và phòng thay đồ so với phòng ở nước M còn lớn hơn, chờ con về lấp đầy nó.”

Tất nhiên là phải về nước, trở về rồi thì mới có thế tiếp xúc với nam phụ a.

Trong trí nhớ của Nam Cung Lạc, cả ba nam phụ đều vô cùng đẹp trai.

Rất nhanh đã tới ngày về nước, Lạc Lạc mặc một chiếc váy phong cách Bohemian, đội một cái mũ rộng vành, đeo kính râm, chỉ lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Trang phục đơn giản như vậy nhưng lại hấp dẫn được không ít ánh mắt.

“Mẹ, con xuống máy bay rồi.” Lạc Lạc hướng về phía điện thoại nói giọng ngọt ngào.

“Lạc Lạc, xin lỗi con, vốn cha mẹ định tới đón con, nhưng đột nhiên lại nhận được thông báo nói có một tỉnh nhỏ xảy ra chút vấn đề, cha mẹ muốn giải quyết chuyện này nên đành phải để cho anh con đến đón.” Nam Cung phu nhân áy náy nói.

“Không sao đâu mẹ, anh trai tới đón con cũng giống nhau mà.”

“Phải để bé cưng tủi thân rồi, anh con sẽ đến, con cứ đứng yên tại chỗ, để mẹ bảo anh trai đi tìm con.”

Cúp điện thoại, Lạc Lạc tháo kính râm xuống, ngồi trên vali hành lý buồn chán chờ đợi.

May mắn Nam Cung Xuyên không khiến cô đợi quá lâu.

Người con trai trước mặt là một thiếu niên cao 186cm, có một khuôn mặt tuấn tú khiến người ta không thể rời mắt, toàn thân khí chất thanh lãnh, nhưng khi tầm mắt hắn rơi vào Lạc Lạc, trong đáy mắt liền xuất hiện ấm áp.

“Lạc Lạc.” Hắn đi tới bên cạnh xoa đầu cô.

“Anh trai, Lạc Lạc rất nhớ anh, anh mau ôm Lạc Lạc một cái đi.” Lạc Lạc đột nhiên muốn trêu chọc nam thần lạnh lùng trong truyền thuyết này.

Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giang hai tay ra, một đôi mắt mèo lóng lánh trong suốt đầy vẻ mong đợi.

Nam Cung Xuyên nhìn em gái đáng yêu như vậy, liền cảm thấy trong lòng mềm nhũn, đưa tay ôm lấy cô.

Trên người cô gái nhỏ có một mùi hương trà xanh nhàn nhạt, đường cong mềm mại qua lớp vải mỏng như có như không khıêυ khí©h trái tim Nam Cung Xuyên khiến cho hắn không khỏi kinh ngạc.

Lạc Lạc biết nếu hăng hái quá lại thành dở, rất nhanh từ trong ngực Nam Cung Xuyên chui ra.

“Anh, chúng ta mau trở về thôi, em thật là nhớ cha mẹ.”

Thân thể mềm mại của cô gái rời khỏi l*иg ngực, Nam Cung Xuyên chẳng biết tại sao lại có chút mất mát, nhưng hắn rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, gật đầu một cái, kéo vali hành lý của Lạc Lạc qua rồi che chở cô rời khỏi sân bay.

Tài xế lái một chiếc Lincoln dài, ghế sau rộng rãi thoải mái, Lạc Lạc dưới tốc độ xe vững vàng ổn định cảm thấy mơ màng buồn ngủ, rốt cuộc không chịu được cảm giác mệt mỏi liền dựa lên cửa kính ngủ thϊếp đi.

Nam Cung Xuyên nghe thấy tiếng đυ.ng nho nhỏ vào cửa kính liền quay đầu sang, phát hiện Lạc Lạc đang tựa đầu vào cửa sổ ngủ không được an ổn.

Hắn nhíu mày một cái, xoay cơ thể Lạc Lạc hướng về phía mình.

Lạc Lạc cảm thấy ấm áp liền tự giác nằm xuống đùi Nam Cung Xuyên.

Lúc đầu cô chạm vào người Nam Cung Xuyên, hắn sửng sốt một lát, không biết nên đặt tay ở chỗ nào.

Vốn dĩ hắn không muốn nhìn Lạc Lạc, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà nhìn cô.

Cô gái có gò má trắng nõn, đôi mắt hẹp sâu đang nhắm chặt, lông mi rủ xuống như một cái bàn chải nhỏ vậy, trông vừa dài vừa đáng yêu. Dưới cái mũi thanh tú khả ái là bờ môi đầy đặn, nhỏ nhắn hồng nhuận, nốt ruồi màu đỏ giống như có thể cuốn hút, hấp dẫn linh hồn người khác vậy.

Nam Cung Xuyên đưa tay ra, vuốt nhẹ nốt ruồi dưới môi cô.

Thật là mềm mại, muốn…

Không, không thể!

Nam Cung Xuyên lắc đầu một cái, không dám tiếp tục nhìn Lạc Lạc.

Một đường không lời.