Phong Từ Thư thật ra cũng không khó gần giống như người ta hay nói, ngược lại tôi còn thấy anh rất dễ làm thân.
Dọc đường đến trường, tôi và anh cứ nói chuyện không ngớt.
Tôi vừa xuống xe thì thấy Phong Từ Thư cũng mở cửa xe bước ra ngoài.
Thấy tôi nhìn sang, Phong Từ Thư giơ hộp thuốc lá trong tay lên.
"Hút thuốc."
Anh dựa vào thành xe, nghiêng đầu châm một điếu thuốc, làn khói trắng từ từ trôi, tôi nhìn thấy anh khẽ nheo đôi mắt.
Trong đầu tôi lại hiện lên mấy câu nói của Trình Lâm.
"Tên côn đồ trong lớp âu phục, người đàn ông mặt lạnh."
"Nhưng vẫn rất gợi cảm."
Giờ tôi mới nhận ra lời của Trình Lâm cũng cực kỳ hợp lý.
Thấy tôi còn chưa đi, Phong Từ Thư đã bắt đầu lên tiếng đuổi người “Mau vào đi.”
"Chú nhỏ." Tôi chân thành khen ngợi "Anh hút thuốc nhìn rất đẹp trai."
Anh lập tức ngẩn người, tôi lại chuyển sang đề tài khác.
"Nhưng đừng hút thuốc nhiều quá, dù không hút thuốc thì anh vẫn đẹp trai."
Tôi thật lòng hy vọng chú nhỏ sẽ khỏe mạnh, những người đàn ông tốt như anh ấy nên có được cuộc sống vui vẻ bình an.
Phong Từ Thư chăm chú nhìn tôi đến nỗi quên cả đưa điếu thuốc trên tay vào miệng, làn khói trước mắt đã dày thêm một chút, trong mắt anh như hiện ra một loại cảm xúc rất khó tả.
“Ương Ương.” Anh dập tắt điếu thuốc.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng anh ấy đang gọi tôi.
“Tôi có thể gọi cô như vậy không?” Phong Từ Thư hỏi.
Cảm động quá, đúng là tình yêu thương vô bờ bến của những người lớn tuổi đối với con cháu trong nhà "Chú nhỏ nghĩ được là được."
Khuôn mặt nghiêm nghị của anh bất ngờ dịu đi một chút.
“Hẹn gặp lại, Ương Ương.” Phong Từ Thư nói.
Tôi vẫy tay và cười "Tạm biệt chú nhỏ."
Sau khi đi được vài bước, một giọng nói quen thuộc lại vang lên trong tâm trí tôi.
—— [Tức quá đi mất.]
—— [Bọn họ đang nói cái gì ấy nhỉ, huhu muốn biết quá.]
—— [Ông trời ơi, tín nữ xin nguyện đổi 10 năm tuổi thọ của bạn trai cũ, muốn mượn cái lỗ tai của ngài để nghe một chút.]
—— [Đảm bảo sẽ trả lại…]
—— [Huhuhu mình còn bảo chú Lưu chạy xe nhanh lên, cuối cùng lại chẳng nghe được cái gì.]
—— [Nhưng mà nam phụ lái xe chậm ch.ết đi được, làm mình ngồi đây đợi muốn tê cả cái chân.]
—— [Mà thôi mặc kệ!]
—— [Chắc chắn là do hắn cố ý, khà khà khà khà!]
Giọng nói này, điệu cười này, ngoài Trình Lâm ra thì còn ai vào đây nữa?
Tôi nhìn quanh tìm kiếm nửa ngày, mãi mới nhìn thấy cô ấy đang trốn trong bụi cây, hai cánh tay còn cầm cành cây che mặt để ngụy trang.
Haha, ngốc ch.ết đi được.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy rồi tiếp tục đi vào trường.
Trước mặt tôi bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông, hóa ra là người là mấy hôm nay tôi chưa gặp mặt.
Phong Diên cũng nhìn thấy tôi, chúng tôi đối diện bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, “Một Món Mặn, Một Món Chay” là bài hát yêu thích của Phong Diên.