Chương 5

Nam phụ?

Đây là nam phụ mà Trình Lâm vẫn luôn tâm niệm bấy lâu nay?

Tôi cảm thấy hình như có nhầm lẫn thì phải...

Quan hệ giữa tôi và Phong Từ Thư bắn đại bác còn không đến, đó cũng không phải là người mà tôi có thể tùy tiện kết giao.

Danh xưng “thiên tài” cũng chẳng phải là phóng đại, tuy còn trẻ nhưng cũng đã khiến cho nhiều lão làng trong giới kinh doanh phải nể mặt.

Trước đây khi gặp nhau, chúng tôi ngoại trừ chào hỏi như bình thường thì cũng chẳng còn gì để nói. Phong Từ Thư hơn tôi tám tuổi, vòng tròn quan hệ của hai chúng tôi về cơ bản là khác nhau.

Nhưng quan trọng là, tại sao anh ta lại ở trong nhà của chúng tôi?

Tôi muốn nghe xem Trình Lâm có biết gì không.

Kết quả là nội tâm cô ấy vang lên rất nhiều thứ âm thanh hỗn tạp, tôi phải căng cả cái lỗ tai lên mới có thể nghe rõ.

—— [Thật là đẹp trai, thật là đẹp trai, người đàn ông này gợi cảm quá.]

—— [Còn hấp dẫn hơn cái tên cặn bã Phong Diên chỉ được 3 giây kia!]

—— [Nữ chính mau nhìn hắn đi!]

—— [Tên côn đồ trong lớp âu phục, người đàn ông mặt lạnh chỉ vì một đóa hoa mà khom lưng, quyết không động lòng với một bông hoa nào khác, không thể được, không thể được.]

—— [Bạn cùng phòng của tôi chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là trước khi ch.ết được thấy 2 người trở thành một đôi.]

—— [Bạn cùng phòng là một thổ cẩu, tôi cũng vậy.]

—— [Gâu gâu gâu!]

(*thổ cẩu: người cố chấp.)

Đấy thấy chưa, toàn là mấy lời nhảm nhí.

Tôi đang định không từ mà biệt thì bỗng thấy anh trai lại gần chỗ Phong Từ Thư, lúc này tôi mới nhớ ra 2 người họ bằng tuổi.

“Anh Từ.” Anh trai và Phong Từ Thư học chung một trường cấp ba “Lần trước gặp nhau ở Chile cậu còn bảo là muốn đến nhà tôi chơi, tôi cứ tưởng phải đợi một thời gian nữa chứ, không ngờ gặp lại nhau sớm như vậy."

Không biết vì sao, tôi cảm thấy Phong Từ Thư nhìn anh trai bằng ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Phong Từ Thư nhìn ai mà chả lạnh lùng.

Anh uể oải đáp lời "Ồ, trước nghe cậu nói ở Chile có cửa hàng socola rất ngon, nhưng tôi lỡ mua nhiều quá nên muốn mang một ít qua đây, ai mà biết…"

Ánh mắt của Phong Từ Thư dừng lại trên người tôi một lúc.

"Cô gái nhỏ không có socola lại khóc thương tâm như vậy."

Tôi lập tức ngẩn người.

Lúc này mới cảm thấy xấu hổ, vừa nãy tôi thất thố rơi lệ, tất cả đều bị người ta nhìn thấy hết rồi.

Thôi tạm biệt, tôi không còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.

Trình Lâm ở bên cạnh đã không còn phát ra tiếng người, toàn bộ đều là tiếng chó.

Tôi cũng sợ chỉ lát nữa thôi mình sẽ nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

“Cám ơn chú nhỏ.” Tôi nở một nụ cười lịch sự “Chỉ là bây giờ tôi phải đi học rồi, lúc về nhất định sẽ thưởng thức mấy viên chocolate kia, tạm thời không quấy rầy anh nữa, tạm biệt."

Nói xong thì xoay người muốn chạy.

Nhưng bỗng nhiên Phong Từ Thư ở đằng sau gọi tôi lại.

"Cô và Phong Diên học cùng trường? Đại học A phải không?"

Tôi quay đầu và đáp một tiếng "Phải."

Anh lập tức đứng dậy "Trùng hợp đi ngang qua, cho cô đi nhờ."

Tôi bị dọa cho giật mình, vội vã xua tay "Không cần phiền phức như vậy, trong nhà có tài xế rồi."

Nhưng Trình Lâm vừa nghe lời này thì nóng nảy.

“Chị còn chưa biết sao, chú Lưu hứa với em lát nữa đưa em đến trung tâm thương mại mà.” Cô ấy có vẻ không hài lòng, bĩu môi nói “Chú ấy không chở chị đi được đâu.”

Chú Lưu là tài xế ở nhà tôi.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng chó trong lòng Trình Lâm ngay lập tức biến thành một tiếng cổ vũ cuồng nhiệt.

—— [Nam phụ phải cố lên!]

—— [Cho dù nữ chính có lên xe buýt, tôi cũng phải kéo cô ấy xuống rồi nhét vào xe của anh.]

—— [Tôi sẽ nuốt luôn chìa khóa xe.]

—— [Còn lâu mới mở ra được.]

Tôi:...

Nhưng hôm nay cô ấy đã làm tôi rất cảm động, tôi hy vọng có thể làm gì đó khiến Trình Lâm vui vẻ một chút.

Tôi nhìn Phong Từ Thư "Vậy đành làm phiền chú nhỏ rồi, có làm chậm trễ công việc của anh không?"

Anh cầm lấy áo khoác âu phục, trên mặt không có cảm xúc gì.

"Sẽ không."

Tôi đi theo Phong Từ Thư, đằng sau là tiếng lòng của Trình Lâm đang dần dần biến thành tiếng chó.